Từ phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng lơ đãng của anh ta:
"Ô Ân, người cô thích phải là tôi mới đúng."
10.
Cuộc đời của tôi vốn bình an, thuận lợi, kiếp nạn duy nhất đó là gặp phải Vệ Trạch và Từ Niệm Hạ, lãng phí 6 năm tình cảm.
Còn Văn Triều, tôi nợ anh một mạng.
Khi mới trở về, tôi nghĩ rằng mình đến đây để thay đổi số phận phải ở bên Vệ Trạch. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra là không phải vậy.
Một buổi chiều gần kết thúc năm hai, tôi đang ngủ trưa thì bỗng bừng tỉnh vì ác mộng.
Trong mơ, tôi trở lại ngã tư đó, đang sang đường với mọi người thì bỗng nhiên có một chiếc xe chạy quá tốc độ lao về phía chúng tôi. Tôi hoảng loạn nhìn chiếc Mercedes màu đen lao đến chắn trước chiếc xe ấy, gây nên vụ nổ kinh hoàng.
Đầu tóc của tôi bị quạt thổi bay, tôi thất thần nhìn lên trần nhà.
Tôi vẫn luôn biết rằng đây là một bài toán không có lời giải.
Ngoại trừ lý do gây tai nạn để trả thù xã hội, tôi không có thể bất cứu thông tin gì về tên tài xế đó.
Tôi có thể cứu Văn Triều, cũng có thể không đến ngã tư đó, nhưng còn biết bao người già, trẻ em, phụ nữ đang mang thai và học sinh phải làm sao bây giờ?
Đã có lần, khi trăn trở mãi mà không tìm được câu trả lời, tôi đã đến tìm cảnh sát với xác suất 1 phần triệu, câu trả lời mà tôi nhận được là:
"Bạn học, bạn xem phim viễn tưởng nhiều quá rồi phải không? Chúng tôi điều tra vụ án dựa trên khoa học, không phải tâm linh."
Đầu tháng 6, kì thi đại học đến gần, tôi và Văn Triều cũng dừng công việc gia sư.
Đến bây giờ tôi và anh đã quen biết được gần 2 năm, chưa bao giờ thấy bên cạnh anh xuất hiện hay nghe anh kể về bất kì cô gái nào, có thể khẳng định rằng bức ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn về cô gái mà anh yêu thầm kia là giả.
Thực ra tôi đã từng tưởng tượng về mẫu con gái mà anh thích, có thể là xinh đẹp, thông minh, cũng có thể là xuất sắc như anh.
Dù là loại nào đi nữa thì chắc chắn đều sẽ vô cùng tốt đẹp.
Tối hôm đó, phụ huynh học sinh lại mời chúng tôi một bữa cơm để bày tỏ sự cảm ơn. Ăn xong thì trời đã tối đen, tôi và Văn Triều đi bộ trong con hẻm nhỏ được ánh trăng chiếu sáng.
Có lẽ bởi vì biết được ngọn nguồn của sự chia ly, hoặc có lẽ là đêm đen sẽ luôn khiến người ta buồn bã, tôi giả vờ nói chuyện một cách tự nhiên khi đi qua ánh đèn đường vàng rực:
"Văn Triều, anh có người mình thích không?"
Anh im lặng một lúc lâu rồi hỏi ngược:
Sao vậy?
"Sau này, nếu anh thích ai đó, nhất định phải nói cho cô ấy biết, đừng yêu thầm mà không nói lời nào, cứ tỏ tình, chắc chắn sẽ có cơ hội ở bên nhau."
Nói xong, chúng tôi dừng lại ở ngã tư, anh bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói với tôi:
Cảm ơn em, Ô Ân.
Tôi nghĩ rằng anh cảm ơn tôi vì đã nhắc nhở anh nên không bận tâm lắm.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi vẫn diễn ra như thường lệ, cho đến cái ngày mà kiếp trước Văn Triều hi sinh.
Giáo viên của anh bảo anh ngày mai đi lấy 1 tệp tài liệu.
Sau khi biết chuyện, tôi hỏi anh buổi chiều xuất phát có được không, bạn tôi mới tặng tôi 2 tấm vé xem phim vào buổi sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!