Bởi vì tôi đã đến, tôi sẽ thay đổi số mệnh của anh.
Mặc dù tôi không thể quay trở lại trước lúc ba của anh hi sinh để cứu ông ấy, cũng không thể quay trở lại trước khi mẹ anh qua đời để cứu bà ấy.
Nhưng tôi đã xuyên đến hiện tại, tôi có thể cứu anh.
Tôi bước ra khỏi cửa khách sạn trong tình trạng hồn treo trên mây, trong khoảnh khắc chiếc xe đi qua bấm còi, tôi mới giật mình nhận ra mình đang nắm tay Văn Triều.
Lòng bàn tay ấm áp và hơi ẩm ướt, tôi đơ người một lúc rồi lập tức buông tay, đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ siết chặt.
"Thật xin lỗi, tôi quên mất. Còn cả, hồi nãy cảm ơn anh."
Bàn tay buông thõng bên hông của anh nắm thành quyền, anh cúi đầu nhìn tôi hỏi:
"Những gì anh ta vừa nói…"
Tim tôi nhảy dựng lên, vội vàng cắt ngang lời anh:
"Vừa nãy anh ta say rượu nên nói nhảm, anh đừng để ý."
"Nghe này Văn Triều, anh có một tương lai tươi sáng, còn rất nhiều, rất nhiều thứ đang chờ đợi anh khám phá ở phía trước."
Sau vài giây im lặng nhìn nhau, anh bỗng nhiên cười nhẹ rồi hỏi tôi:
"Vậy còn cô thì sao? Ô Ân."
"Sau này cô sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc, đúng chứ?"
Một lúc lâu sau, tôi mỉm cười với anh, gật đầu:
"Chỉ cần tôi còn sống, tôi chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình để chữa bệnh cứu người."
9.
Đến cuối cùng Từ Niệm Hạ vẫn không tác hợp thành công Vệ Trạch và Khương Lai.
Nhưng Khương Lai lại thích và gần gũi với Vệ Trạch.
Theo một nghĩa nào đó, mục đích của Từ Niệm Hạ cũng coi như là đã đạt được. Bởi vì Khương Lai sẽ không trở thành đối tượng ngoại tình của chồng cô ta trong tương lai nữa.
Điều duy nhất mà cô ta không nghĩ tới đó là Vệ Trạch cũng sống lại.
Mà Vệ Trạch cũng vậy, kiên quyết tin vào những gì Từ Niệm Hạ đã nói với anh ta ở kiếp trước, lời nói ấy như cái lồng oxi giữa sa mạc, khiến người ta sống lay lắt.
Cuối cùng người phá vỡ chiếc lồng oxi này lại vẫn là Từ Niệm Hạ.
Không lâu sau, trong một buổi tiệc mà tôi không tham gia, hai người bạn cùng phòng của tôi tối hôm đó trở về đã mô tả lại cảnh tượng ở hiện trường cho tôi với vẻ mặt cực kỳ phức tạp:
"Sau khi Từ Niệm Hạ uống rượu đã tát Khương Lai một cái, không ai ngăn lại được, một mực nói Khương Lai là bé ba không biết xấu hổ."
"Bạn trai cậu ta càng ngăn cản, cậu ta càng nổi điên."
"Nhưng điều kì lạ là,... khi ấy anh trai cậu ta vô cùng bình tĩnh, chỉ đứng một bên nhìn cậu ta say rượu làm trò mèo."
Tôi hơi ngạc nhiên, mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Không phải Vệ Trạch bình tĩnh mà là anh ta tuyệt vọng rồi.
Anh ta đã biết Từ Niệm Hạ cũng là người xuyên không, không chỉ không lựa chọn ở bên anh ta mà còn coi anh ta như một công cụ để ngăn cản Khương Lai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!