Chương 5: (Vô Đề)

6.

Đến khi tôi đến trường đại học A để trả áo khoác thì đã lập thu.

Vì chân bị thương cần phải nghỉ ngơi, cộng thêm thời tiết thường hay có mưa phùn nên tôi hạn chế ra ngoài nhất có thể.

Tôi đến tìm Văn Triều vào cuối tuần, hôm đó thời tiết trong xanh, đến nơi rồi tôi mới nhận ra mình hơi vội vàng, không biết thông tin gì mà cũng dám chạy đến đây.

Tìm người thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Cuối cùng kết quả là không tìm được Văn Triều nhưng lại tình cờ gặp Vệ Trạch.

Lúc ấy tôi đi ngang qua sân bóng rổ, nghe thấy trong đám đông ồn ào có người hét lên:

"Mau gọi xe cứu thương, cậu ấy ngất xỉu rồi!"

Bản năng nhiều năm làm bác sĩ khiến tôi vô thức chạy đến, chen qua đám đông thấy một chàng trai đang nằm trên mặt đất. Tôi lập tức quỳ xuống kiểm tra rồi thực hiện hô hấp nhân tạo.

Khoảng năm phút sau, chàng trai khôi phục ý thức, bác sĩ trong phòng y tế cũng đã đến.

Tôi từ từ đứng dậy chuẩn bị rời đi, vô tình nhìn thấy Vệ Trạch ở phía đối diện không biết đã nhìn tôi bao lâu. Anh ta mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ đen, đứng giữa đám đông.

Tôi bình tĩnh chuyển ánh mắt, cầm áo khoác rời đi. Có thể là do nhìn chăm chú quá mức, phía sau vang lên câu hỏi của một chàng trai:

"Vệ Trạch, cậu quen cô ấy à?"

"Không quen."

Tôi cầm áo khoác đến một tiệm bánh ngọt gần đây nghỉ ngơi, chậm rãi hồi phục thể lực đã tiêu hao.

Chiếc chuông gió bên cửa kính thi thoảng lại vang lên tiếng "leng keng" trong trẻo, tôi nhàm chán chơi cờ ca rô trên điện thoại.

Tiếng chuông gió lại vang lên, lần này bỗng nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước mặt tôi. 

Ngẩng đầu nhìn, là Văn Triều.

Âm thanh trò chơi thất bại vang lên, tôi vui mừng nhìn anh, cười nói:

"Trùng hợp thật đấy!"

Không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Ngay giây tiếp theo, anh nhíu mày nói:

"Không trùng hợp, tôi cố ý đến đây."

Dưới vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh mở điện thoại ra cho tôi xem confession của trường.

Ảnh chụp lại khoảnh khắc tôi sơ cứu người gặp nạn trên sân bóng rổ, nguyên văn caption:

"Trong vòng 3 phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về người phụ nữ này."

Mới đăng chưa đầy nửa tiếng đã có hàng trăm comments, nhưng đa số chỉ là góp vui, chỉ có một vài người nghiêm túc phân tích:

"Nhìn cách sơ cứu chuyên nghiệp này, có lẽ là sinh viên trường y bên cạnh nhỉ!"

"Sao cô ấy lại đến trường mình?"

"Chiếc áo khoác trong tay cô ấy là của nam, phải chăng là của bạn trai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!