Hai người bạn cùng phòng khác nhìn nhau cảm thán:
"Anh trai cậu ấy đối xử tối với cậu ấy quá!"
Khi ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng anh ta thực sự chỉ là anh trai, vậy nên sau này khi Từ Niệm Hạ có người mình thích và liên tục gán ghép tôi với Vệ Trạch thì tôi đã thực sự rung động trước một người vừa đẹp trai, vừa chu đáo như hắn.
Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, tôi mới muộn màng nhận ra sự chu đáo này chưa bao giờ dành cho tôi.
Cho dù là sinh nhật hay ngày kỉ niệm, anh ta luôn tỏ ra hờ hững. Chỉ cần có Từ Niệm Hạ ở đó, sự chú ý của anh ta lúc nào cũng nằm trên người cô ả.
Từ đầu đến cuối, người mà Vệ Trạch yêu vẫn luôn là Từ Niệm Hạ.
Giống như bây giờ, tôi bị kéo lên xe của Vệ Trạch, gật gù cùng với bạn cùng phòng, trong lúc chờ đèn đỏ, Vệ Trạch vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn sang Từ Niệm Hạ ngồi bên ghế phụ, người cũng đang ngủ gục vì say khướt.
Gió đêm thổi bay một lọn tóc dài bên tai, tôi giữ im lặng trong bóng tối, mắt hé mở. Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy Vệ Trạch đưa tay về phía Từ Niệm Hạ, nhẹ nhàng nói:
"Hạ Hạ, lần này anh sẽ không để em lấy gã ta."
Trái tim tôi bỗng đập kịch liệt, tôi nhắm mắt lại, tầm nhìn trở về với bóng đêm, tôi nhận ra rằng Vệ Trạch cũng đã trở về.
Anh ta sẽ không nhường Từ Niệm Hạ cho người khác.
Tôi cũng sẽ không ở bên anh ta nữa.
Trở lại ký túc xá, nằm lên chiếc giường vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, quạt trần quay vù vù, thổi ra những cơn gió nóng, tôi xoa xoa chiếc đầu đau nhức, từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Trong mơ, tôi như rơi vào vòng lặp, liên tục trải qua 8 năm từ khi quen biết đến khi chia tay Vệ Trạch, nghe đi nghe lại lời nói của anh ta:
"Ô Ân, chúng ta chia tay đi."
Tiếng chuông điện thoại đã cứu tôi khỏi cơn ác mộng. Tôi mở mắt ra, đầu óc trống rỗng trong vài giây, cầm điện thoại lên xem lịch mới nhớ ra lúc này mình đang làm gia sư dạy thêm tiếng anh cho học sinh trung học.
Nhìn đồng hồ, tôi vội vàng bật dậy đánh răng rửa mặt, tùy tiện cầm lấy cái bánh mì rồi ngồi xe đến nhà học sinh.
May mắn là tôi dạy tiếng anh, bởi vì sau khi đi làm cần xem các kết quả nghiên cứu y học, nên không hoàn toàn bỏ bê tiếng anh, vẫn còn nhớ kha khá.
Tôi dạy một nữ sinh trung học, sau khi dạy xong bài học đã chuẩn bị từ trước, tôi giúp con bé kiểm tra bài tập viết văn do giáo viên tiếng Anh giao, đó là một chủ đề hết sức quen thuộc:
"Tôi của mười năm nữa."
Con bé chống cằm hỏi tôi:
"Cô Ân, cô nghĩ mười năm nữa em có thể trở thành họa sĩ truyện tranh không ạ?"
Tôi gật đầu khẳng định:
Chắc chắn rồi.
Chưa đến 10 năm, 8 năm sau con bé sẽ trở thành một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng với lượng fans hùng hậu.
"Vậy cô sẽ trở thành bác sĩ chứ ạ?"
Ừm.
Con bé Dạ... một tiếng, bỗng nhiên vui vẻ chỉ vào bóng dáng một người cao lớn đang cầm ô đi bộ bên ngoài cửa sổ, lên tiếng khẳng định:
"Thầy Văn cũng nhất định sẽ trở thành nhà vật lý học."
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh qua màn mưa, trái tim tôi bỗng thắt lại, những ký ức vụn vỡ bỗng len lỏi trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!