Chương 37: Đồng Phục Đến Áo Cưới

Qua sinh nhật hai mươi tuổi, kết thúc một năm đại học, sinh hoạt của Đường Tư Tư đã xảy ra vài biến cố.

Nguyễn Nhuyễn bởi vì chủ trì tiệc liên hoan sinh viên ở trường đại học Tấn An, trên Weibo sau một đêm lập tức bạo hồng, trở thành hoa khôi tài nữ trong miệng mọi người, cô gái đẹp nhất chủ trì tiệc liên hoan đại học.

Sau khi bạo hồng rất nhanh đã bị hắc, các nữ sinh nam sinh tranh cãi quyết liệt.

Tiếp theo tổng tài tập đoàn Liêu thị Liêu Kỳ Sinh trực tiếp trên Weibo đăng lên giấy chứng nhận kết hôn của hai người, chứng tỏ quá trình anh ta theo đuổi Nguyễn Nhuyễn cũng thật không dễ dàng.

Cốt truyện khúc chiết phập phồng, trực tiếp đẩy nhiệt độ của Nguyễn Nhuyễn lên cao. 

Làm bạn thân của Nguyễn Nhuyễn, Đường Tư Tư hiểu cách làm người của Nguyễn Nhuyễn, tự nhiên không tin những lời bôi đen trên mạng là thật, rõ ràng là có người hắt nước bẩn.

Cô ở trên mạng bênh vực người cãi cọ hai câu, đều bị bình luận đè ép xuống. 

Nhưng rất nhanh Liêu Kỳ Sinh đè ép chuyện này xuống, hai vợ chồng son hợp lực làm sáng tỏ, Đường Tư Tư đương nhiên cũng không lo lắng sự tình kết quả sẽ không tốt.

Nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn làm chủ cuộc đời của mình, tình yêu lẫn sự nghiệp đều thành công, cô vui mừng thay Nguyễn Nhuyễn.

Cô ấy bằng thực lực của chính mình, tốt nghiệp đã bắt được tiết mục và vị trí người chủ trì trên đài truyền hình Tấn An, lại gả cho tổng tài tập đoàn Liêu thị người người đều hâm mộ, quả thực là chiến thắng nhân sinh. 

Đang vui vẻ suy nghĩ có nên gọi điện thoại chúc mừng Nguyễn Nhuyễn hay không, đột nhiên có một dãy số xa lạ gọi tới.

Đường Tư Tư nhìn một lát sau đó bấm chấp nhận.

Điện thoại đưa đến bên tai, nghe được giọng nói của một người đàn ông có vẻ là người già, hỏi cô: "Quấy rầy một chút, xin hỏi có phải bạn học Đường Tư Tư không?

"Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai, Đường Tư Tư ứng một tiếng,"Đúng, ai vậy?"

"Tôi là thầy giáo của Tống Dịch, Trịnh Học Hải."

Điện thoại bên kia nói, ngữ khí hiền lành. 

Cái tên Trịnh Học Hải này Đường Tư Tư biết, còn có thể nhớ ra mặt mũi của ông.

Bởi vì có đôi khi cô không có tiết học, sẽ chạy tới khóa học của Tống Dịch, nên biết được thầy giáo này. 

Trịnh Học Hải là một thầy giáo rất giỏi, tư lịch rất sâu, tham dự các loại hạng mục phát minh nghiên cứu cao cấp, là thầy giáo dẫn đầu chuyên ngành Tống Dịch đang học.

Những hạng mục đó nói ra Đường Tư Tư cũng không hiểu, chỉ biết một ít da lông.

Trịnh Học Hải tìm cô làm cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lễ phép mà hàn huyên hai câu, sau đó nói thẳng chủ đề, "Thầy tìm em có chuyện gì sao?"

"Là có việc."

Trịnh Học Hải nói chuyện hơi chậm, có thể tưởng tượng đến vẻ mặt hiền hòa của ông, nói một câu dừng một chút,

"Ở trong điện thoại sợ nói không rõ, Đường Tư Tư, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện được không? Sẽ không mất nhiều thời gian, tôi nói chuyện rất nhanh."

Liền tính Trịnh Học Hải có nói chuyện chậm giống trong điện thoại Đường Tư Tư cũng sẽ không chối từ.

Cô theo bản năng tôn trọng các thầy cô giáo, huống chi đây là thầy của Tống Dịch, hơn nữa ông ấy rất thích Tống Dịch.

Cô đồng ý cũng nói rõ địa điểm gặp mặt quán cà phê ở thư viện, cách học viện của Tống Dịch rất gần.

Cô nhanh chóng đến quán cà phê ở thư viện chờ thầy Trịnh Học Hải.

Đợi không đến hai phút đã thấy thầy đi đến.

Hai người gọi hai ly cà phê, ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!