Chương 23: Ở Một Mình

Dừng lại thở gấp hai phút, trên lưng đeo cặp Đường Tư Tư cả người không còn sức lực ngã xuống trên sô pha.

Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San chưa về, không có ai ở nhà. 

Cô gọi cho Cố Tuệ San, điện thoại trong trạng thái không người nghe. 

Cô cũng không biết mình suy đoán có đúng không, vạn nhất đoán đúng rồi, vạn nhất Cố Vân Như tìm được ba mẹ cô báo cáo nói…

Cô nhắm mắt lại dựa lên sô pha, nâng tay lên bưng kín mặt mình....

Chính mình lo lắng suông cũng vô dụng, Đường Tư Tư không nóng nảy nữa, cô không có gì đáng giá ổn định, chỉ có tố chất tâm lý đáng giá ổn định.

Không nghĩ cũng mặc kệ, cô cầm điện thoại gọi cho Tống Dịch.

Điện thoại chưa đầy một phút anh đã bắt máy, tiếng nói của Tống Dịch vang lên, "Có chuyện gì thế?"

Đường Tư Tư hít một ngụm khí, nói với anh: "Chuyện Tề Châu và Cố Vân Như yêu đương bị gia trưởng hai bên biết, phỏng chừng đã bị bắt chia tay, cô ta nói là do tớ mách lẻo, bảo tớ chờ."

Tống Dịch phản ứng rất nhanh, "Cậu sợ cậu ta nói cho ba mẹ cậu, cậu cũng đang yêu đương?"

"Đúng vậy.

"Đường Tư Tư tay nắm quần trên đùi, quần jean có lực đàn hồi, nắm lên lại dãn trở về. Tống Dịch rất bình tĩnh, ngữ khí thong dong,"Nói thì nói đi, sớm muộn cũng phải biết.

"Đường Tư Tư nghe ngữ khí nói chuyện của anh, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này hình như cũng không lớn lắm. Cô cầm điện thoại lại"A" một hồi, hỏi anh: "Cậu không lo lắng một chút nào sao?"

"Ba mẹ tớ mặc kệ tớ rồi." Tống Dịch vô cùng bình tĩnh, "Cậu trấn an ba mẹ cậu còn tớ thì đi giải thích, chắc là không có vấn đề gì đâu.

"Đường Tư Tư mở to mắt,"Cậu lợi hại như vậy à?Tống DịchHừ" một tiếng, "Chẳng lẽ tớ không lợi hại?

"Đường Tư Tư giơ tay cào ót, đúng là anh lợi hại hơn các bạn cùng lứa tuổi, rất lợi hại. Đáng tin cậy, kiên định, vô cùng có cảm giác an toàn. Đường Tư Tư cảm thấy chắc kiếp trước mình đã cứu vớt cả dãy Ngân Hà, nên kiếp này ông trời mới ban cho cô một bảo bối như anh. Thả lỏng người, cô chậm rãi nói với Tống Dịch:"Vậy tớ không cần lo lắng nữa?"

"Ừ." Tống Dịch ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Có tớ ở đây, yên tâm đi."

Cảm giác ngọt ngào lại dâng lên, cô ngoan ngoãn đáp một chữ: "Được."Màu trắng sương xe hơi nhỏ ra cửa lớn tiểu khu, đánh tay lái, lên đường.

Khoảng cách hai trăm mét tới đèn xanh đèn đỏ, Đường Hướng Văn phanh xe dừng lại.

Cố Tuệ San ngồi ở ghế phụ còn nhíu mày tự hỏi lời nói của Cố Vân Như, có chút không thể tin được, lại cảm thấy Cố Vân Như chắc là sẽ không nói dối.

Tuy rằng Cố Vân Như thiếu tâm nhãn, nhưng việc nói dối này không có ý nghĩa gì với nó.

Bà và Đường Hướng Văn tới nhà em trai, đến thăm ba mẹ, vốn dĩ tính buổi tối ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lại vì Cố Vân Như chạy về không quan tâm mà nói Đường Tư Tư cũng đang yêu đương, hơn nữa nói có sách mách có chứng, quấy rầy kế hoạch của Cố Tuệ San.  

Bà nâng tay lên để ở mũi tự hỏi một hồi, chờ xe đi qua đèn xanh đèn đỏ, mới buông tay mở miệng nói chuyện với Đường Hướng Văn. 

Bà hỏi Đường Hướng Văn, "Chồng này, anh tin lời nói của Cố Vân Như không?"

Đường Hướng Văn lái xe, cẩn thận chú ý phía trước,

"Tạm thời nghe một chút, còn phải hỏi qua Tư Tư mới có thể xác định. Em cũng đừng nói với nó ngay, có chuyện gì từ từ nói. Mặc kệ thế nào, thành tích của Tư Tư vẫn không kém xuống, ngày thường cũng rất bình thường. Có thể chỉ là đi gần nam sinh nào đó, bị người khác hiểu lầm mà thôi. Mấy đứa nhỏ kết bạn, cũng không có gì, lúc trước không phải nó và Châu Châu chơi với nhau cũng bị hiểu lầm đó sao."

Cố Tuệ San cũng nghĩ vậy, lại suy nghĩ một hồi, nhìn Đường Hướng Văn,

"Thật ra em không tức giận cho lắm, gần đây Tư Tư cũng không có gì khác thường, hơn nữa còn rất nỗ lực học tập, giống như học kỳ này đột nhiên tìm được niềm vui học tập. Mấy ngày nữa tới kỳ thi, em nghĩ, trước tiên chúng ta cứ quan sát, coi như chưa biết gì. Bây giờ trở về hỏi nó ngay chỉ sợ làm ảnh hưởng tâm tình đi thi."

Cố Tuệ San bình tĩnh thông tình đạt lý như vậy, Đường Hướng Văn còn có thể nói gì hơn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!