Chương 22: Mách Lẻo

Mỗi một ngày máy móc trôi qua.

Mỗi một tiết học chậm như một mùa thu, vì thế sống một ngày mà tưởng như một năm.

So sánh thì thời gian cuối tuần giống như khe hở ngón tay, nhanh đến không kịp nhìn lại.

Buổi sáng là giờ ngủ nướng, Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn biết cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi nên sẽ không gọi Đường Tư Tư dậy sớm.

Chờ đến trưa cô thức dậy, trực tiếp rửa mặt rồi ăn cơm trưa luôn. 

Kỳ kiểm tra đã qua gần một tháng, mỗi một buổi chiều cuối tuần, Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San sẽ đi bác sĩ chỗ đó là chỗ bạn bè giới thiệu.  

Vẫn là vì chuyện sinh con, đại khái là muốn sinh con trai.  

Nghe nói vị bác sĩ này rất thần thông, không biết là thật hay giả.

Đường Tư Tư thấy ba mẹ mình không có khuynh hướng trọng nam khinh nữ, ông nội bà nội đối xử với cô cũng không tệ, nhưng ông cụ tư tưởng cố chấp, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Đường gia không có cháu trai nối dòng nối dõi.

Trước kia là bởi vì chính sách, công tác Đường Hướng Văn tính chất đặc thù, sinh con phải bỏ công tác qua một bên, cho nên ông bà nội vẫn chưa nói gì.

Sau lại chính sách thay đổi, có thể sinh con lần thứ hai, hai ông bà cụ liền thúc giục chuyện này.

Thúc giục làm Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San chịu áp lực rất lớn, đặc biệt là Cố Tuệ San rất khó chịu, rốt cuộc người sinh con vẫn là bà, hơn nữa tuổi bà đã cao, sinh con rất nguy hiểm, cho nên hai vợ chồng vẫn luôn cự tuyệt chuyện sinh con lần thứ hai.

Sau này thật sự chịu không nổi các loại thúc giục của người già, mới thỏa hiệp đáp ứng sinh con.

Đường Tư Tư biết Cố Tuệ San đã hạ quyết tâm rất lớn mới dám đồng ý, cho nên cô không muốn gia tăng thêm áp lực cho bà.

Vốn dĩ tính cách cô không nhạy cảm, sẽ không tự tìm chuyện phiền não mà suy nghĩ.

Buổi sáng chủ nhật Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đều không ra ngoài, lúc cô thức dậy Cố Tuệ San đang làm cơm trưa.

Cô rời giường đi rửa mặt, rửa mặt cột tóc xong ngồi trên sô pha xem TV.

Chờ cơm nấu xong, người một nhà ngồi xuống bàn ăn cơm.

Muối tiêu heo tay, đậu hủ Ma Bà, cá lư hấp, khoai tây chua cay, còn có một tô canh cà chua trứng gà.

Một tuần bảy ngày Đường Tư Tư hết sáu ngày là ăn ở trường học, cũng chỉ có ngày chủ nhật là có thể ăn đồ ăn Cố Tuệ San làm, cho nên Cố Tuệ San cũng sẽ tận dụng khả năng làm thật nhiều món ngon cho cô.

Cơm tập thể ăn ngon nhưng cũng có hạn, lại nói ăn cơm trường cũng tốt nhưng ăn nhiều cũng ngán.

Đường Tư Tư nhìn đồ ăn trên bàn, vô cùng thỏa mãn.

Cô lấy chén cơm tới trước mặt mình, giọng nói rất ngọt nói với Cố Tuệ San: "Cảm ơn mẹ của con."

Đường Hướng Văn cười trêu ghẹo cô một câu: "Con còn không phải con của mẹ?

"Đường Tư Tư híp mắt liếc ông một cái, không để ý tới ông. Cố Tuệ San ngồi xuống cuối cùng, cầm lấy chiếc đũa chưa ăn cơm, bà nhìn Đường Tư Tư. Ngữ khí của bà rất nghiêm túc, không ôn hòa như ngày thường, nói:"Châu Châu quả nhiên là yêu đương, bị dì Nam ép hỏi ra, nó nói đang yêu đương với Cố Vân Như, con còn dám nói mình không biết?

"Đường Tư Tư vừa ăn một miếng canh cà chua trứng gà, chưa kịp khen ngon, tâm tình đã bị Cố Tuệ San quét hơn phân nửa. Cô nhìn mẹ mình, thấp giọng nhắc mãi một câu:"Tại sao con nhất định phải biết?"

Cố Tuệ San thật muốn lấy chiếc đũa gõ vào đầu cô:

"Con tưởng giúp Châu Châu gạt mọi người là chuyện tốt? Bạn tốt giảng nghĩa khí? Con là đang hại nó con có biết không hả? Thành tích của nó vẫn luôn tốt, luôn luôn đứng trước hạng mười, lần này lại rớt xuống hạng hai mươi lăm, con nói dì Nam có tức chết hay không? Tiền đều tiêu cho Cố Vân Như, Cố Vân Như đứa nhỏ này cũng thật là…"

Bà lắc lắc đầu, tỏ vẻ hết nói nổi với đứa cháu gái của mình.

Đường Tư Tư tiếp tục ăn cơm, vẫn nhắc mãi: "Con không thích mách lẻo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!