Chương 17: (Vô Đề)

Đường Tư Tư ôm tập sách xuống lầu, ra cửa đến chỗ Tống Dịch.

Tống Dịch nhìn thấy cô đi ra đôi mắt không tự chủ sáng lên một chút, khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt dừng ở trên người Đường Tư Tư không nhúc nhích.

Cô nhóc này tỉ mỉ trang điểm, không giống ngày thường khi đi học, anh nhìn ra được.

Đường Tư Tư bị anh nhìn đến không được tự nhiên, không thói quen cũng không quá tự tin bị anh nhìn chằm chằm như vậy.

Trước kia cảm thấy anh có thể liếc mắt nhìn mình một cái đã có thể làm mình vui vẻ cả tuần, hiện tại thì...

Quá nhiều kích thích, không có cách ổn định tâm tình.

Nhưng cô vẫn làm bộ bình tĩnh đi đến trước mặt anh, vòng ra phía sau ngồi lên yên xe.

Nói: "Đi thôi."

Tống Dịch chở Đường Tư Tư ra tiểu khu, chở cô đi ăn cơm trưa.

Gần giữa trưa ánh mặt trời nóng bức, đường nhựa bị ảnh mặt trời chiếu đến bốc lên hơi nóng.

Dọc đường đi hai người thảo luận ăn cái gì, cuối cùng là đi ăn pizza.

Đường Tư Tư vốn đang khẩn trương, bởi vì không tự giác mà nghĩ đến Tống Dịch có thể dắt tay cô ôm cô gì gì đó hay không.

Nói không chờ mong thì là giả, không chờ mong thì sẽ không nghĩ đến.

Lúc vào nhà ăn ngồi đối diện với Tống Dịch, khẩn trương và chờ mong đã chậm rãi biến mất.

Bởi vì Đường Tư Tư phát hiện bản thân thật đáng khinh dám có ý nghĩ xấu với Tống Dịch, anh căn bản không có một chút xao động, vừa nhìn liền biết anh chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này.

Vì thế, cô cảm thấy bản thân có tội nhúng chàm Tống Dịch.

Sọ não hỏng rồi mới có thể nghĩ Tống Dịch thanh lãnh làm loại chuyện đó với cô.

Anh không thích cô nhìn chằm chằm anh vậy làm sao anh có thể tiếp xúc thân mật với cô được?

Cho nên vẫn là cô ảo tưởng quá mức, chuyện này không có khả năng, Tống Dịch mới sẽ không tùy tiện nắm tay hay thân mật với một cô gái.

Anh và nam sinh bình thường không giống nhau, cứ cho là thích cô đi, nhưng tính tình vẫn là như vậy.

Người cao lãnh sạch sẽ và người thường không cùng một cấp bậc.

Vì thế Đường Tư Tư thả lỏng người, không nghĩ tới mấy cái đó nữa.

Trong lòng đã không còn chờ mong và ảo tưởng, ở bên cạnh Tống Dịch cũng thoải mái hơn một ít, sẽ không băn khoăn quá nhiều.

Cô thấy trong lòng Tống Dịch đây không phải hẹn hò, mà chỉ đơn thuần là học bổ túc.

Không phải hẹn hò, vậy có thể thả lỏng.

Hai người tựa như bạn học bình thường, cơm nước xong tìm quán trà sữa, ở trong quán tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Gọi trà sữa lấy bài tập ra, kế tiếp chính là "Vui sướng" làm bài.

Đường Tư Tư làm bài tập toán, đối với cô đây là môn khó nhất.

Tống Dịch ngồi bên cạnh, không tính là khẩn trương, nhưng lúc cánh tay hai người đặt trên mặt bàn, không cẩn thận sẽ chạm vào nhau.

Đường Tư Tư mới vừa làm một nửa bài tập, bị cánh tay Tống Dịch nhẹ nhàng cọ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!