Chương 5: Tiểu ngọc Phật

Lo lắng suy nghĩ không còn, trong lòng yên tĩnh thần Định. Không hấp tấp, dần dần Mạnh Kỳ đã cảm giác được có chân khí sinh ra, phân biệt đi qua hai mạch Nhâm Đốc, ngưng tụ thành Kim Tân – Ngọc Dịch, hợp thành Cam Lộ.

Cam Lộ chậm rãi xuyên vào Nhâm Mạch, theo tâm tư Mạnh Kỳ nhập vào khiếu huyệt.

Nếu thân thể không hoàn thiện (kiểu tâm tư trong sáng ấy), Cam Lộ sinh ra sẽ không có vị ngọt, mà phải trải qua chân khí hóa sinh, giúp thân thể cường tráng.

Lúc này, thân thể Mạnh Kỳ đã ở vào trạng thái tốt nhất.

"Thân thể này sao giống như đã hoàn thành"trăm ngày Trúc Cơrồi? Mạnh Kỳ mở to mắt, xem xét lại tình huống vừa rồi, lại căn cứ vào những gì Huyền Ân sư thúc miêu tả thì có cảm giác chính mình đã trải qua giai đoạn trăm ngày Trúc Cơ, có thể tiến tới giai đoạn Thiền định súc khí rồi.

Nhưng Mạnh Kỳ lại nghĩ, hay là mình vẫn ổn định tâm tư, hoàn thành trọn vẹn trăm ngày Trúc Cơ như trước. Nếu muốn bản thân tiến xa trên con đường võ đạo thì phải tự mình trải nghiệm từng bước một, có vậy thì gốc rễ mới vững.

Nhất định không được nhảy cóc vượt qua giai đoạn này.

Huyền Ân thấy đã qua một khắc đồng hồ thì gõ mõ, dùng âm thanh trong trẻo thức tỉnh mọi người, sau đó hỏi đến tình trạng nhập Định của từng người.

Dù có hay không thể nhập Định, tạo ra Cam Lộ có vị như thế nào cũng đều nói rõ.

Cuối cùng, lão gật gật đầu nói:

"Mọi người sau khi trở về hãy thử lại, bây giờ chúng ta bắt đầu học chữ."

Mở ra tài liệu dùng để học chữ, Mạnh Kỳ bất ngờ phát hiện ra mình có thể hiểu được những chữ này.

Điều này làm hắn rất vui sướng trong lòng. Chỉ cần không trở thành mù chữ, mình bây giờ mà học, chắc chẳn đủ để đứng đầu Giảng Kinh đường rồi!

"Mọi người cầm lấy bút lông, luyện viết chữ này."

Huyền Ân phân phó nói.

Nỗi vui sướng trong lòng Mạnh Kỳ tức thì tan biến. Lần trước mình cầm bút lông viết chữ là lúc còn học tiểu học, quả nhiên giờ viết lại thì chữ viết ra cực kỳ xấu xí.

"Cần phải luyện tập nhiều hơn."

Huyền Ân chắp hai tay sau lưng, đi qua bên người mạnh Kỳ nói.

Mạnh Kỳ uể oải gật đầu nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi. Nếu để Huyền Tàng thấy được chữ viết của mình, sao tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ.

Thân thể này của mình vốn sinh ra trong gia đình quyền quý, chắc đã trải qua trăm ngày Trúc Cơ, không có khả năng không được luyện chữ từ nhỏ!"

Không thể mở miệng vì mạnh Kỳ cảm thấy có giải thích với Huyền Ân cũng là vô dụng, biết đâu lại thành giấu đầu hở đuôi thì sao? Chi bằng, tận dụng thời gian mà luyện chữ.

Đến lúc đó nếu Huyền Tàng có hỏi thì có thể giải thích mình vừa mới gia nhập Tạp Dịch Viện, làm việc chưa quen, tay chân bủn rủn nên viết không thành chữ mà thôi.

Đến gần giữa trưa, Huyền Ân thông báo bọn nhóc tiểu sa di có thể rời đi. Mạnh Kỳ lặng lẽ mang tờ giấy mà mình luyện chữ cất đi, định sẽ giấu biến.

Ăn trưa xong, Mạnh Kỳ cùng mấy người Chân Tuệ được phân công đi quét dọn các nơi trong chùa, tới khi mặt trời ngả bóng mới dừng tay.

Sau một ngày lao động mệt nhọc, Huyền Tâm lại gọi mọi người tới, tiếp tục chém gió về các sự tích giang hồ của mình.

"… Chuyện Thủy Nguyệt Am chỉ nói tới đây thôi. Sau này các ngươi mà gặp được các nàng thì cứ đứng ở xa mà nhìn là được. Còn vì chuyện Kim Cương Tự cùng với Thiếu Lâm Ta không được hòa thuận lắm, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Vậy sao?

Các tạp dịch tăng mặc dù xuất gia từ trước, cũng đã nghe qua không ít chuyện giang hồ được hắn chém gió, nhưng chưa ai nghe tới chuyện đều là Phật môn tứ đại tự, mà Thiếu Lâm Tự cùng Kim Cương Tự lại không hòa thuận, cần phải cẩn thận đề phòng như vậy.

Nhìn đám tiểu hài tử mở tròn hai mắt, Huyền Tâm thỏa mãn gật đầu:

"Đầu đà Huyết Đao trước vốn là Dã Hồ Thiện, ngàn năm trước gặp được kỳ ngộ, nhận được"Như Lai Thần Chưởng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!