Chương 34: Chi nhánh

Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng nổi tiếng với tài dịch dung cải trang và khinh công thượng thừa, chỉ trong một cái hô hấp hắn có thể di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, giờ này đang tìm cách thoát khỏi kiếm quang nhắm vào mi tâm, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện dù có làm gì thì đối phương đều đoán trước được.

Hàn ý lạnh thấu xương càng ngày càng đậm.

Từ đâu lại xuất hiện một kiếm khách lợi hại thế này? Sau khi về tới khách sạn, hắn tìm cách nghe ngóng tình hình từ Quan Hạo Nhiên nên biết rõ võ công của Trương Viễn Sơn xuất thần nhập hóa, đã sớm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, thực lực hơn hắn một bậc cho nên sau khi đánh lén Tâm Tịch đại sư là chọn hướng không có Trương Viễn Sơn đứng để thoát thân.

Hắn không ngờ thiếu nữ bình thường vẫn tươi cười xinh đẹp ấy ( ý chỉ Giang Chỉ Vi) lại là một kiếm khách đáng sợ như thế.

Thực lực của người này tuyệt đối có thể sánh với Trương Viễn Sơn vốn đang được mọi người rất kính ngưỡng!

Trong lòng vô cùng hối hận, Quảng Thừa Vọng biết không thể kéo dài thời gian thêm nữa, chưa nói hắn có thể tránh thoát một kiếm này hay không, chỉ cần tới lúc các trưởng lão của Thiếu Lâm tìm đến thì hắn chắc chắn không còn cơ hội để thoát thân nữa.

Cắn chặt răng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đang chạy thẳng thì hắn đột nhiên đổi hướng, quay ngược lại lao về phía Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đang đứng, muốn nhờ người khác thế thân nhằm thoát khỏi một kiếm này của Giang Chỉ Vi.

Mạnh Kỳ nhìn thấy thân pháp vô cùng linh động của Quảng Thừa Vọng thì trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả, đồng thời nghĩ ngay tới Thần Hành Bát Bộ, vừa như tìm ra điều gì đó, lại như còn rất mơ hồ.

Quảng Thừa Vọng đạp mạnh chân trái, chân phải làm trụ xoay người rất nhanh muốn vượt tới phía sau Mạnh Kỳ, dùng hắn để thoát khỏi kiếm của Giang Chỉ Vi.

Mạnh Kỳ nhìn thấy hành động này thì cảm thấy vô cùng quen thuộc, tuy cách thực hiện có khác so với Thần Hành Bát Bộ của mình nhưng hiệu quả mang lại thì giống nhau đến kinh ngạc. Đồng thời, theo bản năng hắn cũng xoay người, lướt về phía sau lưng Quảng Thừa Vọng.

Quảng Thừa Vọng vô cùng kinh ngạc, hàn ý hướng tới mi tâm càng lúc càng đậm khiến hắn không thể biến hóa phương hướng thêm nữa. Phía sau hắn, Mạnh Kỳ cũng vừa mới thực hiện một bước Thần Hành Bát Bộ tốt nhất từ trước tới giờ.

Hai người như một đôi bạn nhảy không ngừng biến đổi vị trí, nhẹ nhàng thanh thoát, cuốn lấy nhau nhịp nhàng như đã tập luyện rất lâu cùng nhau.

"Hòa thượng chết tiệt!"

Quảng Thừa Vọng tức giận mắng thầm trong bụng. Nếu có đủ thời gian, hắn nhất định mang tên hòa thượng này ra mà trêu đùa tới chết nhưng giờ phút này thời gian lại là thứ mà hắn thiếu nhất, mũi kiếm sắc bén đã sắp đuổi tới.

Bên cạnh Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn đã xuất kiếm không ngừng ra chiêu cuốn lấy Quảng Thừa Vọng vào trong. Tới lúc Trương Viễn Sơn và mấy võ tăng đuổi tới thì Quảng Thừa Vọng đã lâm vào tử địa.

Mạnh Kỳ tuy võ công kém Quảng Thừa Vọng không chủ một bậc nhưng lại có Thần Hành Bát Bộ quỷ dị khó lường, vừa di chuyển vừa tìm cách thoát ra khỏi vòng chiến rồi tìm cách rút đao tượng trợ Tề Chính Ngôn.

Nhớ tới địch nhân mới rồi còn ở chung với mình, cười cười nói nói, Mạnh Kỳ vô cùng tức giận, quyết không dễ dàng buông tha cơ hội trả thù.

Quảng Thừa Vọng thành danh nhờ khinh công tuyệt đỉnh, giờ phút này cũng lâm vào đường cùng, trúng một chưởng của thủ tọa Giới Luật Viện, lại trúng một kiếm của Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn vừa đuổi tới, đầu tóc rối tung, lảo đảo muốn ngã.

Mạnh Kỳ thấy thế liền chớp thời cơ vọt tới, giới đao vung lên chém thẳng vào lưng kẻ địch như muốn trút hết bực dọc trong lòng.

Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng không còn khả năng chống trả, thân thể vô lực ngã nhào xuống đất, bị một võ tăng mặc áo cà sa phong bế huyệt đạo.

"A di đà Phật! Từ khi chia tay mười năm trước tới giờ, Quang thí chủ vẫn yên ổn chứ? Mười năm không gặp, lão nạp thực không nhận ra." Sắc mặt Tịch Tâm đại sư vô cùng nhợt nhạt nhưng gắng gượng nhờ người dìu tới.

Quang Thừa Vọng bị bắt, biết rằng cầu xin tha thứ cũng không ích gì nên ngẩng cao đầu, cất giọng cười lớn.

"Ha ha, Phương Trượng đại sư đã không còn oai dũng như mười năm trước nữa rồi. Tuy vậy tướng quân đại nhân lại rất coi trọng đại sư. Nếu ông có thể quy hàng tướng quân, tướng quân ắt sẽ cầu xin Hoàng thượng sắc phong cho ông là Quốc sư, lại để cho Thiếu Lâm trở thành thủ tự của Phật môn."

"Thí chủ ra tay hại người, tâm tính khác nào Tu la địa ngục? Lão nạp thật hổ thẹn vì đã từng coi người là bạn."

"Hừ, tướng quân đại nhân chỉ lo lắng có một người là Phương Trượng đại sư, hôm nay đại sư đã bị ta đánh trọng thương thì còn ai có thể ngăn cản tướng quân nữa? Đám người kia chỉ có thể ngăn cản bọn sĩ tốt bình thường, tướng quân đại nhân nào có để trong mắt.

Đến lúc đó, để xem các ngươi giữ quan ải thế nào. Phương Trượng đại sư, chớ để ngàn năm cơ nghiệp của Thiếu Lâm bị hủy trong tay ngài.

"Mạnh Kỳ không thể không gật đầu thừa nhận hắn nói có điểm đúng. Với cao thủ tồn tại ở cấp độ ấy thì đường núi quanh co và mấy người thủ vệ bình thường không thể nào cản bước. Tới lúc đột phá phòng thủ, mở ra thông đạo thì đại quân sẽ cứ thế tràn qua như thác lũ không thể cản nữa."A di đà Phật!

Thí chủ không cần phí lời chiêu hàng. Cơ nghiệp Thiếu Lâm còn hay mất là tùy ở Phật ý.

"Tâm Tịch đại sư vươn tay, thủ chưởng khô gầy hướng đỉnh đầu Quảng Thừa Vọng phất nhẹ."Đại chiến sắp tới, thứ cho lão nạp không thể lưu tình.Ngươi muốn giết người?

"Quảng Thừa Vọng đột nhiên hoảng sợ. Hắn biết đám người Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn sẽ không e ngại gì mà không giết hắn, nhưng vẫn hy vọng tăng nhân Thiếu Lâm sẽ ra tay ngăn cản, cùng lắm là phế bỏ võ công của hắn mà thôi."Giới luật của các ngươi ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!