Trong đầu Trương Viễn Sơn hiện lên lần lượt từng hình ảnh: lúc tất cả xuất hiện tại quảng trường trong Luân Hồi thế giới, cảnh Thích Hạ mỉm cười tự giới thiệu về Đường Hoa,… hắn vẫn nghĩ, nếu có ai đó dám mạo hiểm nói về Luân Hồi thế giới thì chỉ có thể là hắn hoặc Giang Chỉ Vi, thật sự không nghĩ tới người nói ra trước tiên lại là Thích Hạ.
Trong lúc hắn còn do dự thì nàng ta đã hạ quyết tâm sẽ nói ra từ trước mất rồi.
Lẽ nào, cảm xúc và biểu hiện khi quy đổi công pháp chỉ là giả?
"Không đúng, biểu hiện lúc ấy không thể là giả, có thể là nàng quá mừng rỡ, cảm giác như trút được gánh nặng khi thoát khỏi hiểm nguy mà thôi."
Thích Hạ nói xong, Không Văn đại sư liền quay về phía nàng, niệm một tiếng Phật hiệu rồi bảo.
"Thích thí chủ, xin mời nói."
Ngươi biết được gì?
Thủ Chuyết đạo nhân vồn vã nhìn về phía Thích Hạ hỏi dồn.
Nhất thời, đám người Tô Vô Danh, Huyền Nguyên cùng phụ thân Thích Nguyên Đồng đều hướng mắt về phía Thích Hạ, thắc mắc tại sao nàng lại biết tin tức về cái chết của Thanh Cảnh trong khi đám cao thủ bọn họ lại không hề có cảm ứng gì.
Liệu cái chết của Thanh Cảnh có liên quan gì tới nàng?
Thủ phạm có thể vượt qua sự cảnh giác của đám người bọn họ thì tuyệt đối không phải là người mà Thích Hạ, một người còn chưa khai khiếu có thể trêu vào.
Theo bản năng, Trương Viễn Sơn tránh lùi về phía sau Huyền Nguyên sư bá, tay trái theo phản xạ nắm chặt lại, tay phải chạm vào chuôi kiếm, sau đó mới cảm thấy bớt đi phần nào căng thẳng và lo lắng.
Hắn lặng lẽ nhìn sang phía Giang Chỉ Vi, thấy tay phải của nàng cũng đang nắm lấy chuôi kiếm giống hắn.
Thích Hạ nói xong thì không lui lại, nhìn Không Văn đại sư cùng các vị tiền bối một lát, trong lòng thầm mong những cao thủ này có thể ngăn cản hoặc ít ra cũng khiến Luân Hồi chi chủ sợ hãi mà không dám ra tay.
Cho dù kẻ giấu mặt chính là Không Văn Phương Trượng đi nữa, dưới con mắt chăm chú của mọi người tại đây, hắn nhất định ra sức bảo vệ nàng, thậm chí hộ tống đưa nàng về Đại Giang Bang.
Sau khi về tới đó, nàng sẽ bẩm báo lại cho các trưởng bối, lấy ra thần binh trấn phái Đạo Hải Phiên Giang Côn thì không còn phải lo về sự an toàn của bản thân nữa.
"Hồi bẩm Phương Trượng đại sư, Thanh Cảnh cùng ta đều bị Lục…" Thích Hạ tìm lời phù hợp, muốn trong thời gian nhanh nhất cảnh báo các vị trưởng bối nhưng chữ lục vừa mới thoát ra khỏi miệng, Thích Hạ bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, máu dâng lên dồn dập khiến yết hầu như tắc nghẹn, không thở nổi.
Ầm!
Trong cõi u minh mờ ảo, Thích Hạ thoáng nghe thấy âm thanh vỡ tan của vật gì đó, rồi thấy hiện ra trong tầm mắt một màu đỏ tươi, tiếp đó lại thấy Phật quang đại thủ trang nghiêm mang theo khí tức nhu hòa hướng về phía mình, nỗ lực cứu lấy.
Tiếp đó liền xuất hiện một luồng kiếm quang xẹt tới, đánh về hư không ở phía sau cách mình ba tấc.
"Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại dám ra tay ngay trước mặt những cao thủ này sao? Đáng tiếc, họ đã chậm mất rồi…"
Thích Hạ ôm mối tâm tình cay đắng cùng tiếc nuối, hoảng sợ không cam lòng rồi từ từ rơi vào một vùng hắc ám vô biên, thân thể mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Hạ nhi!
Thích Nguyên Đồng vội hô lên, thân pháp cực nhanh đón lấy Thích Hạ vào lòng, chân khí tuôn ra tràn vào cơ thể nàng nhưng không hề có phản ứng gì.
Gương mặt Giang Chỉ Vi trở nên mờ mịt cùng kinh ngạc. Tô Vô Danh thu lại trường kiếm, tay trái vuốt nhẹ thân kiếm, hai mắt sắc bén khẽ nheo lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng khác thường.
"A di đà Phật! Lão nạp đã chậm một bước." Không Văn đại sư niệm một câu Phật hiệu, sắc mặt bình tĩnh trước đó cũng trở nên khiếp sợ.
Trong đầu Trương Viễn Sơn quay cuồng từng suy đoán.
"Giả vờ chậm một bước, đột nhiên không kịp chuẩn bị…", hắn vừa sợ hãi vừa mừng, lại có cảm giác tự trách bản thân.
Cả mớ cảm xúc đan xen quấn lấy hắn mà không thể lý giải.
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!