Bên trong màn sáng hiện ra vô số điểm sáng như đom đóm bao trùm xung quanh Mạnh Kỳ, không ngừng chui ra chui vào.
Mạnh Kỳ cảm thấy thân thể da thịt như bị xé rách rất đau đớn, đan điền khác thường nhưng toàn thân như có lực lượng ẩn hình khống chế không thể nhúc nhích.
Hắn muốn nói cũng không được, chỉ có thể âm thầm chịu sự đau đớn như cực hình này.
Giữa lúc Mạnh Kỳ sắp không chịu đựng nổi nữa thì không gian trước mắt trở nên tối đen, dưới bụng ấm áp, tại các đại khiếu huyệt chân khí tự nhiên tuôn ra ào ạt như nước sông đổ về biển lớn, tập trung lại rồi mới cô đọng ở đan điền.
Sau đó, chân khí lại tự luân chuyển về các khiếu huyệt trên thân thể, chỉ để lại trong đan điền một cảm giác ấm áp nhạt dần.
Cảm giác này theo kinh mạch cố định vận chuyển vài vòng thì liên thông một bộ phận khiếu huyệt, sau đó không ngừng phát triển mạnh lên, rèn luyện những khiếu huyệt này.
Đồng thời, lộ tuyến vận hành nội công cũng khắc sâu trong đầu Mạnh Kỳ.
Quang điểm tiêu tan, đau nhức cũng không còn nhưng cảm giác vừa trải qua còn in hằn trong ký ức gã.
Hối đoái xong xuôi.
Tiếng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ chợt vang lên.
Mạnh Kỳ còn ở trong cột sáng, vận tay động chân liền cảm thấy khí lực lớn hơn trước rất nhiều, sau đó vỗ lên thân thể thì không hề có cảm giác đau đớn.
Mạnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngoại công tu luyện chắc là không có vấn đề gì rồi. Sau đó hắn thử khởi động chân khí trong đan điền, dựa theo lộ tuyến vận động đi hết hai vòng, cảm thụ thành tựu vừa đạt được.
"Không có vấn đề gì chứ?"
Giang Chỉ Vi đứng ở ngoài cột sáng hỏi.
Mạnh Kỳ lắc đầu.Tương đối thành công rồi."
Vừa nói chuyện hắn vừa chuyển đến phần võ công Súc Khí kỳ, chọn Thần Hành Bát Bộ.
Một tầng hào quang dâng lên, trong tay Mạnh Kỳ xuất hiện một quyển bí tích đầy chữ viết như Khải thư, hiển nhiên là Thần Hành Bát Bộ.
Hắn lật xem một lượt, xác nhận đây là một môn bí tịch khinh công liền cất vào trong ngực áo rồi bước ra ngoài cột sáng.
"Ừm, xem ra Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng không phải hạng lừa đảo." Hắn nhìn mấy người Trương Viễn Sơn cùng Giang Chỉ Vi cười bảo.
Giang Chỉ Vi gật đầu nhưng vẫn còn hơi nghi hoặc nhìn hắn.
"Tiểu hòa thương, dù gì cũng không được khinh suất. Hay là để ta quan thử Thiết Bố Sam của ngươi?"
Được. Mạnh Kỳ mạnh mẽ đáp.
Tuy Thiết Bố Sam là một loại ngoại công, giờ đã hòa vào thân thể hắn, không nhất định phải vận khí mới có hiệu quả nhưng hắn vẫn đề thăng nội lực, muốn xem Thiết Bố Sam cuối cùng hiệu quả tới đâu.
Vừa mới đề khí, Mạnh Kỳ đã thấy hoa mắt, chỉ kịp thấy một kiếm ảnh như Lưu Tinh lao tới trước ngực rồi đâm trúng vai trái của hắn.
Phụt! Mũi trường kiếm đâm vào một điểm nhưng Mạnh Kỳ chỉ có cảm giác hơi đau nhói. Giang Chỉ Vi thu hồi trường kiếm, một giọt máu tươi theo đó văng ra.
Giang Chỉ Vi lau nhẹ mũi kiếm bảo.
"Thiết Bố Sam này đúng là đồ thật. Kiếm chiêu vừa rồi ta đã dùng tới bốn thành lực lượng, mà trường kiếm của ta là Bạch Hồng Quán Nhật Kiếm cũng là lợi khí, chắc phải dùng tới năm thành lực lượng thì mới phá được Thiết Bố Sam của ngươi."
"Quả nhiên không tồi."
Tuy mới ngăn cản được kiếm chiêu chỉ sử dụng có bốn, năm thành lực lượng của Giang Chỉ Vi nhưng Mạnh Kỳ đã cảm giấy rất thỏa mãn.
Vừa mới rồi, trước khi có được Thiết Bố Sam thì hắn đến một thành thực lực của Giang Chỉ Vi cũng không bằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!