Chương 1418: Chuyện cũ

Dịch: Tiểu Băng

Tiếng tiêu vang lên sầu khổ, Cố Tiểu Tang đứng trước cửa sổ, tay ấn ngọc tiêu, môi phấn khẽ thổi, đôi mắt không có tiêu cự.

Đông đông đông, tiếng gõ cửa vọng vào.

Cô thu ánh mắt, xoay người, khẽ cười.

Vào đi. Cô nói rất nhẹ nhàng.

Két, một nam tử mặc đồ bán hàng rong khom người đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, cung kính:

"Hồi bẩm Thánh Nữ, có người báo tin tới."

Hắn luôn cúi đầu, không dám nhìn Cố Tiểu Tang.

"Thiên ngoại kỳ thạch lại bị mất rồi?" Cố Tiểu Tang cong khóe môi, nét mặt không chút cảm xúc.

"Vâng, thiên ngoại kỳ thạch trong Tăng Hiền môn đã lại bị mất đêm qua." Người bán hàng rong trả lời.

Cố Tiểu Tang cắm Ngọc Tiêu vào hông, khẽ gật đầu, giống như lơ đãng hỏi:

"Mấy ngày này có Ngoại Cảnh cường giả nào đi ngang qua tam sơn tứ thủy không?"

Người bán hàng rong cố gắng suy nghĩ một hồi:

"Thôi gia có một đội thuyền tới gần, định đi Nam hạ Hằng Nguyên, bái phỏng Trịnh thị, hẳn là có Ngoại Cảnh cường giả tọa trấn."

"Bình Tân Thôi thị gần đây không chịu an phận, thường xuyên bái phỏng các đại thế gia, sợ là có người đứng ngồi không yên."

Cố Tiểu Tang khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến, rút từ trong nhẫn ra một viên thuốc, búng cho người bán hàng rong,

"Đi suốt ngày đêm tới đoạn hà đạo vào Hoàn Châu kia, ném thứ này vào trong nước, phải hoàn thành trước buổi tối ngày mai."

Cô không có một lời nào uy hiếp, nhưng người bán hàng rong lại rùng mình, bật thốt:

"Thuộc hạ tuân mệnh, tất không để Thánh Nữ thất vọng, nếu không tự vẫn tạ tội!"

Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, muốn chứng tỏ sự quyết tâm của mình, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đó.

Một đôi mắt sâu thăm thẳm như tinh không, mĩ lệ như bầu trời sao, đẹp đẽ mộng ảo.

Người bán hàng rong như bị sét đánh, ở sâu trong nội tâm bị thần không biết quỷ không hay hạ xuống một hạt giống ám thị, rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự sát để diệt khẩu, sau đó hắn vô tri vô giác cất viên thuốc đi, xoay người rời khỏi phòng.

Viên thuốc kia lớn bằng mắt người, một màu đỏ thẫm, cầm hơi nong nóng, rõ ràng không phải vật phàm.

Cố Tiểu Tang nhìn theo thuộc hạ đi xa, thật lâu bất động, sau đó khẽ cau mày, như rất đau đớn, sóng mắt lấp lóe, sự linh động trong mắt bị tán đi, thay bằng thâm trầm và đạm mạc, như đã trải qua trăm ngàn thế Luân Hồi, nhìn thấu sự thay đổi của hồng trần.

Mi tâm của cô hé ra, lộ ra những tia thanh lôi nhỏ xíu, tạo thành những chữ triện, tụ thành một hình vẽ cực rườm rà nhưng đầy hoa lệ.

Đồ án áp xuống, ấn sâu vào trong da, biến mất, sự linh động trong mắt Cố Tiểu Tang cũng trở lại như cũ.

Tiểu Tử...... Cô cười nhẹ.

Lụa trắng khẽ phất, cửa phòng khép lại, Cố Tiểu Tang lại đến bên cửa sổ, khóe miệng lại cong lên như cười như không:

"Huyền Nữ truyền nhân xuất thế, Ứng Thân thức tỉnh...... Thiện Tú Mi, Liễu Sấu Ngọc......"

Nói về khả năng bố cục, mình chẳng hề thua kém ai, một phần là do thiên phú bản thân, một phần là nhờ công pháp thần dị, lịch duyệt và kiến thức tích lũy được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!