Chương 6: La Hán quyền

Tàng Kinh Các? Chân Vĩnh nhướng mày rồi, cười lộ ra hàm răng trắng muốt:

"Chân Định sư đệ, vừa đúng lúc Võ Tăng Viện sau buổi trưa mới luyện quyền, hay là ta theo các ngươi đi Tàng Kinh Các, giúp các ngươi quét dọn. Hắc hắc, nói thực ra, ta cũng rất tò mò về chỗ đó."

Nhưng… Mạnh Kỳ ngập ngừng, lo lắng chuyện này sẽ vi phạm giới luật. Chân Vĩnh tươi cười:

"Đệ yên tâm, lúc bình thường, các tăng nhân trong chùa đều có thể đi vào 2 tầng dưới của Tàng Kinh Các. Chỉ là bình thường ta không có thời gian mà thôi. Không tin, ngươi có thể đi hỏi Huyền Tâm sư thúc."Vừa dứt lời, Chân Tuệ liền chạy một lèo vào thiện phòng của Huyền Tâm, khiến Chân Vĩnh sững sờ. Mạnh Kỳ cười khan nói:

"Chân Tuệ luôn như vậy đó, lúc nào cũng rất thật thà."

"Nên như vậy, nên như vậy." Chân Vĩnh cũng bật cười.

Thời gian này, hắn thường xuyên tới Tạp Dịch Viện thỉnh giáo đủ các loại vấn đề. Lại cũng hay giúp đỡ Mạnh Kỳ và Chân Tuệ làm chút việc vặt.

"Huyền Tâm sư thúc nói Chân Vĩnh sư huynh nói rất đúng." Chân Tuệ từ trong chạy ra, lớn tiếng hô.

"Chúng ta lên đường thôi."

Chân Vĩnh cười ha ha bảo. Tàng Kinh Các nằm trên một vách núi phía sau Thiếu Lâm Tự. Đó là một tòa lầu 4 tầng đã cũ. Trải qua thời gian lâu dài, tuế nguyệt thay đổi, nó vẫn luôn cao ngạo mà đứng như vậy. Tiến vào Tàng Kinh Các, Mạnh Kỳ không chờ được vội rót cho mình một cốc nước, ngửa cổ uống ừng ực.

Đoạn đường khá xa, dưới tiết trời nắng gắt cuối thu khiến hắn cảm giác như sắp chết khát. Chân Tuệ thì đi tới giá sách bày đầy kinh Phật, rút từng quyển ra, chăm chú lật xem.

"Ha, Chân Tuệ sư đệ, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi thích xem kinh Phật sao?" Chân Vĩnh vừa buồn cười vừa nghi hoặc hỏi.

Mạnh Kỳ cũng thấy khó hiểu, ở bên cạnh rót thêm một cốc nước đầy uống. Bộ dáng Chân Tuệ vô cùng nghiêm túc và mong chờ:

"Trong kinh thư này rất có thể viết về một loại tuyệt thế thần công nào đó."Phụt!... Mạnh Kỳ không kìm được, phun ngụm nước vừa uống đầy mặt và đầu Chân Vĩnh.

Tên tiểu gia hỏa này ham mê mấy câu chuyện võ hiệp hư ảo quá rồi sao? Hay tại hắn đã quá tin tưởng mình, tới mức, mình nói gì đều sẽ tin? Chân Vĩnh vội vàng lau mặt, mờ mịt nhìn Mạnh Kỳ:

"Chân Định sư đệ, có chuyện gì buồn cười đến thế? Chân Tuệ nói vậy có gì là không thể?"

"Đúng vậy, chuyện này là sư huynh nói riêng cho ta biết đấy." Chân Tuệ rất nghiêm túc bảo.Ha ha… Mạnh Kỳ chỉ có thể cười vang một chặp, rồi cố nín mà nói:

"Tiểu sư đệ, đừng vội, chúng ta ngày nào cũng sẽ được tới đây, quét dọn sạch sẽ đã rồi hãy nói, nếu không sẽ bị trách phạt đó."

Nghe thấy vị sư huynh mà mình tin tưởng nhất nói vậy, Chân Tuệ lập tức buông kinh thư xuống, cùng với Mạnh Kỳ và Chân Vĩnh dọn dẹp Tàng Kinh Các. Đến canh ba buổi trưa thì quét dọn xong.

Đang lúc Mạnh Kỳ chuẩn bị lật một quyển kinh thư ra xem thì bỗng nhiên Chân Vĩnh ôm bụng cười to, vô cùng lo lắng nói:

"A ha, hai vị sư đệ, không cần quá gấp gáp, sư huynh đi tiểu tiện một chút."

Đang còn nói chuyện, hắn đã nhanh như chớp chạy tới đầu cầu thang, bước vội từng bước biến mất ngay trước mặt hai người còn lại. Mạnh Kỳ không quan tâm lắm, bảo Chân Tuệ cẩn thận ghi nhớ vị trí và các loại của kinh Phật, chú ý nhìn xem có chỗ nào đáng chú ý không.

Qua khoảng một khắc đồng hồ, Chân Vĩnh mặt tái mét ôm bụng chạy về.

"Chân Vĩnh sư huynh, huynh không sao chứ?" Mạnh Kỳ quan tâm hỏi. Chân Vĩnh lắc đầu:

"Hình như ta ăn phải cái gì đó bị hỏng mất rồi."Rồi bắt chước hai người Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, chậm rãi đứng xem sách bên cạnh giá sách.

Đột nhiên, hắn khẽ cười nói:

"Ở đây có La Hán quyền phổ này."

"La Hán quyền? Đây không phải là quyền pháp mà sư huynh bình thường vẫn luyện đó sao?" Mạnh Kỳ vội vàng hỏi. Chân Vĩnh rút quyển sách ra, đưa cho Mạnh Kỳ:

"Đúng vậy, ta còn tưởng chúng ở trên lầu đó, không nghĩ chúng lại nằm ở dưới này."

Mạnh Kỳ cầm quyển sách, nhìn ngắm với ánh mắt tham lam như muốn ghi nhớ toàn bộ nội dung của cuốn sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!