"Cứ như vậy rời đi? Đại sư đang nói đùa sao?" Mạnh Kỳ đứng ngay dậy, giọng nói chứa đầy chính khí và nghiêm túc.
"Phương Trượng đại sư, đại sư cho chúng ta đều là đám sợ chết hay sao?"
"A di đà Phật! Lão nạp không có ý đó, nhưng các thí chủ đều đã bị thương…" Tâm Tịch đại sư nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng ông cũng không nói, Thiếu Lâm đã quyết định bỏ rơi cơ nghiệp này, có ở lại thủ vệ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu để cho Đóa Nhi Sát biết được ý định này, hắn nhất định dốc sức tấn công, lúc đó đám tăng chúng khó lòng thoát được.
"Phương Trượng đại sư, hay đại sư nghĩ chúng ta bị thương nên thành vô dụng rồi?" Vẻ mặt Mạnh Kỳ tràn đầy căm phẫn, cố tình không hiểu ý tứ của Tâm Tịch đại sư.
Lúc này, các trưởng lão, thủ vệ của Thiếu Lâm đã chạy tới sau lưng Tâm Tịch đại sư đề phòng có người đánh lén, nghe thấy Mạnh Kỳ thét lên như vậy thì ngây người ra, ấp úng không biết đối đáp ra sao.
"Lão nạp đã trọng thương, Giang thí chủ và Trương thí chủ cũng không khá hơn gì, trong khi đại quân của Đóa Nhi Sát không tổn hại bao nhiêu. Trận chiến này, hy vọng giành thắng lợi thật quá mong manh.
Các thí chủ đều không phải là người của Thiếu Lâm, hà cớ gì phải hy sinh tính mạng cùng Thiếu Lâm chúng ta? Dù có thêm vài tăng nhân quyết tâm bảo trụ thì hy vọng cũng không nhiều thêm bao nhiêu, chỉ sợ rồi cũng hy sinh vô ích.
Chư vị thí chủ sao không giữ lại thân thể hữu dụng là hơn!"
Tâm Tịch đại sư hết lời khuyên giải, chỉ thiếu điều nói thẳng ra: lão nạp đã quyết hy sinh cùng Thiếu Lâm để mọi người có hy vọng trốn thoát, đám các người chỉ là người xa lạ từ đâu tới đây, sao phải làm chuyện thừa thãi!
Mạnh Kỳ tiến lên mọt bước, chắp tay trước ngực, nghiêm trang tuyên một tiếng Phật hiệu.
"A di đà Phật! Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa Thái Sơn. Hôm nay, chúng ta nguyện hy sinh vì đại nghĩa!"
Tâm Tịch đại sư cùng chúng tăng đang đứng vây quanh đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ chưa từng gặp loại người vì muốn cứu người mà sẵn sàng hy sinh bản thân mình! Hơn nữa, căn bản là bọn họ không cần được cứu a!
Sau khi nói xong, Mạnh Kỳ đột nhiên có cảm giác mình đã nói hơi quá so với những gì hắn có thể làm nhưng rất nhanh tự an ủi bản thân, dù sao cũng không còn cách nào khác.
Thấy chúng tăng đều sửng sốt nhìn mình, Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu, làm ra bộ dạng can đảm.
"Chuyện hôm nay, không phải Thiếu Lâm có vì thế mà được cứu hay không, mà chỉ là chúng ta muốn cho người trong thiên hạ biêt rằng, trên đời này vẫn còn có những người thà chết vinh còn hơn sống nhục!"
Giang Chỉ Vi vội giơ tay che miệng, cố nén để tiếng cười không bật ra khỏi miệng, khuôn mặt đang nhợt nhạt cũng trở nên ửng hồng. Tề Chính Ngôn thì khóe miệng khẽ giật, trong lòng thầm than may mà hắn không thân thiết chuyện trò nhiều lắm với tiểu hòa thượng này.
Tâm Tịch đại sư giữ vẻ mặt trầm mặc một lúc lâu, nhìn Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn ăn đan dược trị thương rồi ngồi xuống điều tức thì thở dài.
"Trương thí chỉ, Giang thí chủ thương thế không nhẹ, bây giờ xuống núi cũng khó đột phá vòng vây của đám Thiết Lang binh, không bằng cùng nhập tự để tìm thời cơ. Đức Không, nhanh đi lấy Tiểu Hoàn Đan cho các vị thí chủ."
"Các vị thí chủ, sau khi nhập tự, xin mời các người trấn thủ phía sau núi để ngăn cao thủ Man tộc tấn công từ phía sau."
Tâm Tịch đại sư an bài một hồi, cốt cho đám người Mạnh Kỳ ra phía sau núi vốn thanh tịnh mà chưa chắc kẻ địch đã tấn công để không bại lộ đám tăng nhân rút lui bằng mật đạo trong chùa.
"Đa tạ Phương Trượng đại sư!"
Mạnh Kỳ lặng lẽ gật đầu.
"Hiện giờ cũng không có cách nào tốt hơn."
***
"Phương Trượng, tên tiểu sa di kia không có vấn đề gì về thần kinh đó chứ?" Quay trở lại Đại Hùng bảo điện, Tâm Thiện hơi bực tức mở lời.
"Vì sao người lại giữ bọn họ lại?"
Tâm Tịch đang định đáp lời thì sắc mặt bỗng chuyển thành trắng bệch, rồi lại hóa thành vàng vọt, cứ như vậy một hồi mới dần ổn định trở lại. Nhìn thoáng qua như đã già thêm hai mươi tuổi.
"Sư phụ, người không sao chứ?"
Chúng đệ tử ân cần hỏi thăm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!