Chương 30: "Hóa duyên"

Bốn phía đều là kẻ địch nhưng Mạnh Kỳ lại không chút nào hoang mang, trường đao vút lên đỡ lấy trường kiếm của người bán hàng rong, thân thể hơi trầm xuống, tùy ý để cho chủy thủ của lão đầu đâm vào lưng mình nhưng đã tránh được chỗ hiểm yếu, đồng thời làm cho lảo giả vừa chơi hồ cầm không thể đâ trúng mục tiêu đã định.

Đôi vợ chồng nhà nọ, nữ tử đâm trượt yết hầu Mạnh Kỳ mà chuyển sang cằm hắn, còn nam tử sử đao không hề gặp cản trở nào, trực tiếp chém lên hai chân Mạnh Kỳ.

Phía trước mặt, người bán hàng rong một đòn xuất ra không đắc thủ nhưng trên mặt lộ ra vẻ đắc ý cùng nụ cười lạnh. Lúc trước hắn cố ý để lộ sơ hở, để Mạnh Kỳ chú tâm vào hắn mà phân tán sự chú ý tới những người khác.

Phập!

Phập!

Phập!…

Âm thanh đao kiếm đâm vào da người liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt người bán hàng rong nhất thời trở lên cứng đơ. Toàn bộ binh khí của đồng bọn hắn như đâm trúng vào một khối sắt.

Đầu đao, mũi kiếm chỉ đâm được một chút làm rỉ ra lượng huyết dịch rất nhỏ, còn tên tiểu hòa thượng vừa thu trường đao lại đã thuận tay quét ngang.

Một cái đầu lâu bay lên không trung, máu tươi phun ra như xối nước. Trước mặt người bán hàng rong là một mảng máu tươi, còn thân thể nữ tử nọ mềm oặt ngã lăn ra đất.

"Hắn sao có thể luyện được một thân công phu như vậy?" Người bán hàng rong không kịp hối hận nghĩ. Hắn cơ bản không nghĩ tới một tên tiểu hòa thượng lại có thể tu luyện được một thân công phu như vậy.

Mạnh Kỳ cũng không không để ý tới lão đầu cùng lão giả gảy hồ cầm ở phía sau, trực tiếp tiến về phía trước vung trường đao nhằm nam tử đóng giả người chồng chém xuống. Máu tươi lại phun ra dính đầy xà cạp màu trắng của hắn.

Ra đao xong, bộ pháp Mạnh Kỳ quỷ dị quay ngược trở về, tiến sát bên người lão đầu…

Đầu lâu bay tứ tung, máu tươi phun như suối mà trên người Mạnh Kỳ chỉ bị một vết thương nhẹ ở ngực.

Nhìn thấy một màn này, người bán hàng rong trở nên khiếp sợ, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo thường ngày cuống quýt quay người chạy trốn.

Nhưng vừa quay bước hai mắt đã trợn ngược khi thấy tiểu hòa thượng tuấn tú đã đứng ngay trước mặt mình.

Chết đi. Trong lúc bối rối, hắn nhằm thẳng mi tâm của Mạnh Kỳ đâm tới, không dám chậm trễ.

Mạnh Kỳ mỉm cười nhưng khuôn mặt lại trông rất dữ tợn, tay trái vừa nhấc đã nắm chặt trường kiếm của đối phương, để mặc mũi kiếm của đối phương đâm tới khiến máu chảy thành dòng, tay phải vận sức, trường đao vung lên…

Không…, người bán hàng rong đang kêu lên thảm thiết thì dừng lại, máu tươi từ yết hầu phun ra đầy cổ và mặt Mạnh Kỳ.

Lão giả mang hồ cầm run rẩy, hét lên âm thanh quái dị rồi tìm đường chạy trốn nhưng đã muộn.

Đây chính là dùng vết thương nhỏ để đổi lại vết thương lớn! Sau trận chiến, Mạnh Kỳ thở ra một ngụm trọc khí, lau máu đen trên mặt, trên cổ rồi đi về hướng trà quán.

Thiếu gia cùng đám hộ vệ, nha hoàn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng vừa rồi, chỉ thấy máu tươi phun ra, tiếp đó một đám đầu lâu lăn lóc trên đất mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tên hòa thượng kia giống như từ A Tỳ ngục thất chui lên, sau một lúc mới làm cho bọn hắn hoàn hồn trở lại, sợ hãi tới mức toàn thân phát lạnh, quỳ vội xuống đất cầu xin tha thứ.

"Đại sư, ta vẫn thường thanh tâm thờ Phật, không dám khinh nhờn, xin ngài bỏ qua cho sự lỗ mãng vừa rồi." Tên thiếu gia nước mắt giàn giụa.

"Bần tăng chỉ muốn hỏi đường, không rõ muốn tới Thiếu Hoa Sơn phải đi thế nào?" Mạnh Kỳ mỉm cười nói, nhưng máu tươi còn dính trên mặt thành vệt lại khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.

Một tên hộ vệ cố kìm nén run rẩy, thanh thật đem toàn bộ tin tức nói cho Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ khẽ gật, trong đầu lóe lên một tia thủ ác.

"Bần tăng xem ra, chư vị cùng ta thật sự là có Phật duyên…"

"Không phải đâu, đại sư! Ta còn chưa muốn đi gặp Phật Tổ, trên ta còn có tổ mẫu 80 tuổi, dưới ta còn trẻ nhỏ ba tuổi, ngài muốn gì ta sẽ cho ngài hết!"

Tên thiếu gia sợ hãi kêu khóc thảm thiết.

"Bần tăng chỉ muốn mượn ngựa của thí chủ, không biết thí chủ có đồng ý hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!