Nghe thấy Chân Diệu phân phó, Chân Đức còn đang ngạc nhiên liền tươi cười, bước tới phía trước.
"Vâng, Chân Diệu sư huynh."
Sau hơn nữa năm rèn luyện võ công, lại được ăn uống đầy đủ làm hắn cao lên không ít, khí lực cũng biến chuyển hơn trước, quay nhìn Mạnh Kỳ nhỏ hơn hai tuổi, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng kích động.
Mạnh Kỳ ở bên cạnh khẽ cười, hắn đang muốn tìm kiếm cơ hội chiến đấu, tìm người đối luyện mà không ra, không nghĩ Chân Diệu lại giúp hắn như thế.
Trải qua chiến đấu, hắn hy vọng có thể đem Thiết Bố Sam, Thần Hành Bát Bộ, La Hán quyền, Ngũ Hổ Môn Đao Pháp lĩnh hội thêm nhiều đạo lý.
"Kính xin Chân Đức sư huynh chỉ giáo."
Mạnh Kỳ theo quy củ Thiếu Lâm vẫn xưng hô một tiếng sư huynh với Chân Đức, đồng thời hai chân dạng ra, đứng thủ thế theo quyền thức mở đầu của La Hán quyền.
Chân Đức há miệng như muốn nói gì đó rồi trong lòng đầy hưng phấn, quên cả tuyên Phật hiệu, trực tiếp ra tay.
Trong chớp mắt Chân Đức ra tay, Mạnh Kỳ rơi vào trạng thái tập trung cao độ, không nghe cũng không thấy chuyện gì khác, chỉ nhớ tới lúc cùng Trình Vĩnh giao thủ khi trước, sau đó nghiêng nửa người tránh cú đấm chính diện của Chân Đức, một tay vận lực đánh về phía bụng dưới Chân Đức.
Trong đối chiến, hắn không những không hoảng sợ, khiếp đảm mà còn hết sức chủ động.
Chân Đức vừa ra tay, đang muốn chuyển tiếp sang thức thứ hai thì đột nhiên có cảm giác kình phong tập kích tới thân dưới. Đối mặt với thế công lăng lệ này cùng chiến ý hiện rõ trên gương mặt Mạnh Kỳ khiến trong lòng Chân Đức phát lạnh, tựa như cảm nhận được sát khí đáng sợ phát ra từ người Mạnh Kỳ.
Thân thể Chân Đức tức thì ngừng lại, bụng dưới bị Mạnh Kỳ đánh trúng kêu hự một tiếng, đau đớn không chịu nổi ngã lăn ra đất, thống khổ kêu la.
Quá yếu! Mạnh Kỳ một chiêu đắc thắng cũng hơi sững sờ. Hắn vừa tấn công đã hạ gục Chân Đức? Không phải vì Chân Đức quá yếu đấy chứ?
Không chỉ có Mạnh Kỳ kinh ngạc, đám Chân Vĩnh cùng các võ tăng xung quanh cũng tròn mắt nhìn Chân Đức đang lăn lộn dưới đất, không thể tin nổi một người khá nổi bật trong các dịp đối luyện như Chân Đức lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Gương mặt Chân Diệu trở nên âm trầm, bước nhanh tới trước mặt Chân Đức, ngồi xuống dùng nội lực vuốt lấy huyết mạch bụng dưới của hắn, cơn đau nhất thời giảm bớt.
Tới lúc đó, đám Chân Vĩnh mới hồi phục tỉnh táo, dồn hết ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Sư huynh Chân Diệu vốn muốn mượn Chân Đức để dạy cho Chân Định cùng Chân Tuệ một bài học, cho bọn hắn biết thiếu sót căn bản là thế nào nhưng hiện giờ xem ra, đúng là gậy ông đập lưng ông rồi.
Mạnh Kỳ từ giây phút giao thủ ngắn ngủi vừa rồi cùng Chân Đức cũng nhận ra, khí thế của hắn lúc tấn công quả thực ác liệt khác thường, thầm nhủ.
"Chẳng lẽ, khí thế lúc chiến đấu cũng quan trọng đến vậy?"
Chân Diệu vịn Chân Đức đứng dậy, mặt không biểu hiện gì mà nói.
"Chân Hòa, ngươi tới đối luyện cùng Chân Định đi."
"Vâng, Chân Diệu sư huynh."
Từ trong đội ngũ võ tăng tiến ra mọt thiếu niên khôi ngô, đứng tại đó mà khiến người khác nhìn giống ngư một ngọn hắc thiết tháp.
Mạnh Kỳ mơ hồ cảm giác được điểm mấu chốt từ cuộc giao chiến vừa rồi, muốn kiểm chứng nên hưng phấn chắp tay trước ngực:
"Thỉnh Chân Hòa sư huynh chỉ giáo."
Chờ Chân Hòa hoàn lễ xong, Mạnh Kỳ liền chủ động xuất kích, tựa như mãnh hổ xuất động.
Chân Hòa không ngờ Mạnh Kỳ lại chủ động tấn công với khí thế điên cuồng như vậy, bị chiếm mất thượng phong thì không ngừng lùi lại, vừa lùi vừa chống đỡ, chân tay nhất thời trở nên luống cuống.
Hây.
Mạnh Kỳ đắc thủ không buông tha, miệng hô lớn liều mạng oanh kích lên ngực đối thủ.
Đối mặt với khí thế hung mãnh ấy, hai tay Chân Hòa đang thủ thế liền mở ra đón đỡ. Mạnh Kỳ thuận thế thu quyền, xoay thân dùng khuỷu tay đánh trúng ngực phải Chân Hòa.
Khục, khục… Mạnh Kỳ xuất thủ cũng không tuyệt tình nên đã thu bớt lực nhưng vẫn khiến Chân Hòa ho khan một hồi, khí tức hạ xuống tới cục điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!