Chương 23: "Thiện tâm"

Mạnh Kỳ vừa giận vừa sợ, ra sức vùng vẫy một hồi. Chân Quan khí lực cũng không yếu, bị Mạnh Kỳ giãy dụa như vậy vẫn ra sức bóp chặt. Hoảng loạn qua đi, Mạnh Kỳ phát hiện tuy hô hấp có chút khó khăn nhưng còn không tới mức ngạt thở, ngược lại hai tay Chân Quan bị mình hãm trụ, hô hấp có phần khó khăn.

"Đúng rồi, ta biết Thiết Bố Sam!" Trong óc Mạnh Kỳ chợt lóe tinh quang. Thiết Bố Sam của hắn được Lục Đạo Luân Hồi chi chủ truyền thụ, không phải tự thân tập luyện mà thành nên nhất thời rơi vào tình huống nguy cấp khiến hắn quên mất.

Mà Thiết Bố Sam đối với việc tăng cường khí lực cũng có tác dụng không lớn. Vừa nhớ ra, tâm tình Mạnh Kỳ trở nên ổn định, hắn ngưng thần khởi động đan điền, một dòng nước ấm liền từ từ bay lên.

Nội lực vận chuyển, hai tay Mạnh Kỳ vận sức trực tiếp hất văng Chân Quan ra ngoài, thân thể Chân Quan rơi vào vách tường đánh rầm. Chân Quan loạng choạng đứng dậy, hai mắt đỏ sậm, miệng gầm gừ.

"Giết ngươi! Dám cướp cơ hội vào Võ Tăng Viện của ta, ta phải giết ngươi."

Nói xong lại lao vào Mạnh Kỳ.Điên thật rồi. Mạnh Kỳ đứng trên giương vừa kinh sợ vừa than thở, nhìn Chân Quan lao tới nhưng không hè né tránh, chân phải xuất ra Hắc Hổ Đào Tâm mạnh mẽ giáng lên ngực Chân Quan.

Hai tay Chân Quan đánh lên người Mạnh Kỳ khác nào gãi ngứa cho hắn, ngược lại bị một cước của Mạnh Kỳ đánh văng về phía sau, phát ra âm thanh nặng nề. Tay phải che ngực, Chân Quan giãy giụa muốn đứng lên mà thấy toàn thân vô lực.Giết! Giết ngươi!

"Các ngươi là một đám súc sinh, một đám lừa trọc đầu!"

"Ta muốn báo thù, báo thù…"Chân Quan gào thét như điên, nước mắt giàn giụa. Âm thanh ồn ã khiến Chân Ứng và Chân Tuệ cũng thức giấc, giơ khuôn mặt ngây ngốc nhìn hai người.

Mạnh Kỳ thấy Chân Quan không ngừng gào thét hận không thể giết mình thì nhớ tới tình cảnh trong Luân Hồi thế giới, nếu không phải hắn quy đổi được Thiết Bố Sam thì lúc này có khi đã chết oan uổng ở trên giường rồi. Nghĩ tới đó liền giận giữ nhảy xuống giường, tung quyền đánh về phía Chân Quan.Phốc!Nắm quyền đánh tới không trúng người Chân Quan mà sượt nhẹ qua một hư ảnh mặc áo vàng.Dừng tay! Huyền Tâm thu hồi tay áo khẽ quát một tiếng. Mạnh Kỳ thấy vậy liền dừng tay, miệng hô lớn:

"Huyền Tâm sư thúc, Chân Quan điên rồi. Hắn muốn giết ta!"

Chân Quan đang giãy giụa ở bên cạnh cũng không ngừng lẩm bẩm giết ngươi, hai mắt nhìn chằm chằm lên người Mạnh Kỳ và Huyền Tâm. Huyền Tâm tức giận nhìn Chân Quan, bĩu môi:

"Bộ dạng ngươi thế này thì giết được ai, hả?", sau đó tiến lên vài bước, tung ra một cước vào hông khiến Chân Quan sây xẩm.

"Nhìn cái gì? Còn chưa cút về đi ngủ? Các ngươi muốn ngày mai đổi hết thành gánh nước bằng thùng sắt hả?" Huyền Tâm quay đầu gào lên với đám tạp dịch tăng đang chen nhau đứng ở ngoài cửa chờ xem trò vui.Bọn rác rưởi này! Huyền Tâm quay đầu, nhủ thầm.

Nói xong, Huyền Tâm nhìn về phía Mạnh Kỳ nhanh chóng chuyển từ tức giận sang tươi cười.

"Chân Định sư đệ, chuyện vừa rồi ngươi xem nên xử lý ra sao?"

Mạnh Kỳ cũng không phải người cố chấp, lại biết cách ứng xử nên liếc Chân Quan một cái rồi nói.

"Mọi chuyện xin để cho sư thúc xử lý, nhưng tâm tình hắn đã biến đổi rồi, nếu là người khác sợ đã gây ra án mạng."Huyền Tâm ho khan, ra hiệu cho Chân Tuệ đi ra đóng cửa phòng lại.

Chân Tuệ vâng dạ, nhớ lại một cước của Huyền Tâm vừa rồi thì hưng phấn trong lòng, đóng cửa phòng xong thì chăm chú nhìn về phía Huyền Tâm cùng Mạnh Kỳ.

"Chuyện này là chuyện nội bộ của Tạp Dịch Viện ta, để người ngoài khác thật không hay ho gì. Như vậy đi, để hôm sau ta tìm lý do khác, đem trục xuất Chân Quan khỏi Thiếu Lâm Tự." Huyền Tâm cười cười nói đầy thâm ý. Mạnh Kỳ cũng hiểu rõ, nếu sự tình rùm beng lên Giới Luật Viện tất sẽ nhảy vào, lúc đó Huyền Tâm thân là chấp sự của Tạp Dịch Viện sẽ không tránh khỏi phải có trách nhiệm.

Giữa lúc đang nghĩ ngợi xem có nên nhân cơ hội này để giành lấy một điểm giao tình với Huyền Tâm thì cửa phòng chợt mở ra, một tăng nhân mặc hoàng y tay cầm một chuỗi phật châu màu đỏ bước vào.

"Huyền Tâm sư đệ, nếu sư huynh ta không tình cờ tuần tra tới chỗ này, thì việc vừa rồi e đã sớm bị ngươi che giấu đi rồi."Vị tăng nhân này tuổi ngoài ba mươi, hai mắt hẹp nhỏ ánh lên nét hung tàn, nét mặt khẽ cười nhưng trong bụng đầy toan tính nói với Huyền Tâm.

Sắc mặt Huyền Tâm chợt biến đổi, bước nhanh tới nở nụ cười khẩn khoản.

"Ta là không muốn mang thêm phiền phức cho Huyền Không sư huynh mà thôi. Chỉ là chuyện nhỏ, cần gì sư huynh phải tự thân lo lắng?" Sau đó bí mật nhét một vật vào trong tay Huyền Không.

Huyền Không thoáng ước lượng, xong nở nụ cười ấm áp.

"Chưa chết người cũng không bị thương tật gì, quả là chuyện nhỏ. Nhưng tên điên này nhất định không thể lưu lại đây."

"Yên tâm, đệ sẽ không để sư huynh phải khó xử." Huyền Tâm vỗ ngực đảm bảo.

Mạnh Kỳ ở bên xem sự việc diễn tiến thì há mồm kinh ngạc, thì ra đám hòa thượng này cũng không thanh tịnh gì cho cam. Huyền Không liếc nhìn Chân Quan đang giãy giụa muốn đứng lên rồi lại hướng về Mạnh Kỳ gật đầu.

"Vị sư đệ này, công phu không tệ."

Mạnh Kỳ theo bản năng giơ tay sờ lên cổ, trong đầu tâm tư bay lượn, lo lắng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!