Mạnh Kỳ ngồi dậy, nghiêng tai nghe tiếng chuông, song quyền tự nhiên nắm chặt lại.
"Cái chết của Thanh Cảnh bị phát hiện rồi, hay vẫn còn mất tích?"Tiếng chuông không bình thường vang lên làm đám tạp dịch tăng như Chân Ứng, Chân Quan đều giật mình ngồi dậy, kêu lên kinh hoàng.
Bên trong Đại Hùng bảo điện, Kim Thân Phật tượng hai tay kết ấn, dáng vẻ trang nghiêm, từ bi nhìn xuống mọi người ở phía dưới. Đứng ở dưới chính giữa tượng Phật là một lão tăng mi trắng, dung mạo gầy gò khoác áo tăng màu vàng, bên ngoài khoác cà sa, tay cầm Cửu Hoàn tích trượng vẻ mặt vàng vọt.
"Nam mô a di đà phật! chư vị thí thủ xin hãy bình tĩnh." Lão tăng đưa tay trước ngực miệng tuyên một tiếng Phật hiệu.
Bên cạnh lão đứng gần hai mươi vị tăng nhân khoác cà sa bên ngoài áo lụa hồng, mỗi người đều mang một dáng vẻ khác nhau; có người già nua như thân cây khô như Mộc Giả, có người mang theo khí chất u buồn, nho nhã.
"Hừ! Bình tĩnh ư? Đệ tử của ta bị hại ở Thiếu Lâm, ngươi còn bảo ta đừng nóng?"
Lão đạo sĩ mặc Âm Dương đạo bào, đầu đội thất tinh quang nhìn thẳng vào lão tăng nói.
"Không Văn đại sư, chuyện này ngươi nhất định phải trả lại công bằng cho chúng ta, nếu không…, hừ!"
Lão đạo sĩ vừa nói tóc trắng như tuyết, khuôn mặt hồng hào không một tia nếp nhăn, còn lão tăng Thiếu Lâm chính là Phương Trượng của Thiếu Lâm – Không Văn đại sư, đã đạt tới Hàng Long La Hán Kim Thân, uy chấn giang hồ hàng trăm năm qua.
"A di đà phật! Thủ Chuyết thí chủ, trong chùa phát sinh sự việc đau lòng như thế này, cho dù hung thủ là ai thì Thiếu Lâm ta đều không thế tránh được có phần trách nhiệm và tội lỗi."Không Văn đại sư ôn hòa nói.
"Ta thấy Thủ Tĩnh thí chủ cùng các vị thí chủ có mặt ở đây đều muốn tìm ra hung thủ cùng mục đích của chúng, xin hãy cho lão nạp một khoảng thời gian để Thiếu Lâm điều tra, nhất định sẽ tìm ra hung thủ."
Thủ Tĩnh đạo nhân là chưởng môn Huyền Thiên Tông, có lời đồn Thủ Tĩnh đã chạm tới ngưỡng cửa Pháp Thân, xếp thứ hai trên Địa Bảng.
"Không Văn đại sư nói có lý, Thủ Chuyết đạo hữu vạn lần xin đừng nôn nóng, người quá đau buồn khiến chúng ta cũng rất cảm động."
Một đạo sĩ trung tuổi mặc Huyền Vũ đạo bào, tay cầm một thanh ngọc Như Ý đi tới cất lời khuyên. Trong các đệ tử đứng sau lưng hắn Trương Viễn Sơn khuôn mặt đầy bi thương, song quyền nắm chặt nhìn mảnh vải trắng phủ trên người Thanh Cảnh.
Thân xác và phần đầu bị tách rời, lông mày còn lộ nộ khí, hai mắt mở trừng chứng tỏ trước khi chết đã kinh hãi và phẫn nộ vô cùng.
"Thực sự đã chết như vậy sao?"
Trong lòng Trương Viễn Sơn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhớ lại, sự thực là trong thế giới Luân Hồi ngươi chết như thế nào thì ngoài thế giới thực này ngươi cũng nhận cái chết như vậy!
Cho dù là vì có thể dễ dàng mang nhóm chúng ta từ thực tế tới thế giới Luân Hồi, hay tới việc tạo ra thương thế cùng cái chết thì Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đều chứng tỏ hắn quả có thần thông quảng đại. Việc này được làm ngay trước mắt một vị Hàng Long La Hán a!
Trương Viễn Sơn lặng lẽ nhìn Giang Chỉ Vi trong đám đệ tử của Tẩy Kiếm Các và Thích hạ của Đại Giang Bang, chỉ thấy trên khuôn mặt các nàng đều hiện lên nét bi thương cùng khiếp sợ và nghiêm nghị, rồi nhìn tới Tề Chính Ngôn, vì chỉ là một đệ tử bình thường nên không có tư cách cùng với trưởng bối của Hoán Hoa kiếm phái tiến vào bên trong Đại Hùng bảo điện.
Cũng may, việc đệ tử của Thiên Huyền Tông bị giết một cách thần bí tại Thiếu Lâm Tự đã làm cho hết thảy chúng đệ tử đều kinh sợ nên mọi người không ai phát hiện ra sự khác thường trong thái độ và trên khuôn mặt của bọn người Mạnh Kỳ. Thủ Chuyết đạo nhân lạnh lùng nhìn đạo sĩ Chân Vũ phái.
"Huyền Nguyên, người chết không phải là đệ tử của ngươi, ngươi đừng ở đó mà nói lý lẽ."
"Vẫn thường được nghe Thủ Chuyết đạo hữu tính tình cương trực, hôm nay được tận mục sở thị quả nhiên là thật."
Huyền Nguyên hiểu rõ, đệ tử như Thanh Cảnh thì Huyền Thiên Tông không thiếu, nhưng bị người ta ám sát như vậy có khác nào mạnh mẽ bạt tai bọn họ? Thủ Chuyết đạo nhân làm sao lại không nổi giận lôi đình như vậy chứ.
Chính vì vậy mà hắn chỉ mỉm cười trả lời một câu rồi hướng về phía khác nói.
"Tô đạo hữu, ngươi thấy sao?"Đứng phía trước Giang Chỉ Vi là một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú mặc áo xanh, nếu để ý kỹ sẽ thấy nơi hắn đứng như thể trống rỗng, vô ngã vô tri.
Nam tử này khẽ đưa tay vuốt ve một thanh trường kiếm cổ đeo bên hông nhìn như rất nặng nói giọng đau xót.
"Không Văn đại sư nói có lý."Âm thanh và ngữ điệu của hắn rất không tương thích với vẻ bề ngoài mà giống như của một ông lão đã trải qua thế sự khôn lường, nhìn thấu những hỗn loạn của chốn hồng trần.
Nam tử áo xanh nói xong, trong Đại Hùng bảo điện nhất thời trở nên yên tĩnh. Thủ Chuyết đạo nhân vốn nóng tính cũng không phản bác, tựa hồ bị khí thế của nam nhân kia lấn át. Trầm mặc một lát, Thủ Chuyết đạo nhân chắp tay nói.
"Kính xin Không Văn đại sư xem kỹ vết thương của Thanh Cảnh."
Không phải vì uy danh hay thực lực của nam tử mặc áo xanh này cao hơn Không Văn đại sư mà ở đây mọi người đều biết, nguyên nhân chính là vì Không Văn đại sư vốn có lòng từ bi, lại rất khiêm tốn, chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu, ai cũng có thể cùng nói đạo lý đúng sai với lão.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!