Chương 10: Người thứ nhất

Toàn thân Mạnh Kỳ nổi da gà, dựng tóc gáy, không biết có phải mình đang đi vào thế giới u linh quỷ hồn hay không.

Mấy người bọn hắn tuy có thể dùng pháp thân đạo thể mà đánh cho ác quỷ tan thành mây khói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ở cảnh giới võ đạo thông thường, còn chưa biết dùng cách nào để đối phó với quỷ hồn. Nên làm thế nào bây giờ?

Hai chân Mạnh Kỳ như đeo chì, không biết nên tiến hay lui thì một luồng kiếm quang sáng như tuyết hiện ra, trực tiếp chém về phía quỷ hồn đang bay trên không trung.Ồ! Tựa hồ có điều gì không đúng?

Trong chớp mắt, Mạnh Kỳ còn tưởng kiếm quang phát ra không làm gì được quỷ hồn thì Ba… một tiếng, bóng đen kia lao thẳng tới rồi rơi ầm xuống mặt đất, toàn thân rung lên, nhất thời không đứng dậy được.

Trương Viễn Sơn đi lên phía trước, tay phải dụng kiếm thành chỉ điểm xuống, bóng đen kia lập tức ô hô ai tai.Giả thần giả quỷ. Giang Chỉ Vi thu hồi trường kiếm, hừ khẽ một tiếng.

Mạnh Kỳ lúc này mới để ý, phía trên thạch bích có giấu một đường ray, một sợi dây thừng đang rủ xuống, nửa đoạn vẫn còn lung lay.Ha ha… Mạnh Kỳ há miệng cười to. Hắn cảm thấy xấu hổ vì bị đối phương giở trò hù dọa chút nữa thì vỡ mật.

Giang Chỉ Vi nhìn về phía trước, mỉm cười nói:

"Ta cùng Trương sư huynh cũng sắp mở Nhãn Khiếu, giống như Thiên Nhãn Thông ở Phật môn của ngươi vậy. Tuy trong này ánh sáng mù mờ, đạo cụ của chúng có thể che mắt ngươi nhưng còn chưa qua được mắt của chúng ta."

Nhãn Khiếu? Thiên Nhãn Thông? Mạnh Kỳ cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của mấy môn võ công này, vô thức hỏi lại:

"Nhưng mấy công pháp này cùng với võ đạo có quan hệ gì?"Mạnh Kỳ không nghĩ ra, vì sao võ nhân bình thường có thể phát ra Thiên Nhãn Thông.

"Mắt là khiếu của gan. Tụ khí đến lúc khí mạch đại thông đồng thời rèn luyện nhục thân, về sau có thể chuyển võ đạo tu hành sang cả tạng phủ cùng khiếu huyệt." Trương Viễn Sơn móc trên người áo đen ra một vật gì đó, thuận miệng giải thích một câu, sau đó nhìn mọi người nói:

"Hắn còn sống, chưa kịp uống thuốc độc tự sát. Các vị có cách gì bức hắn nói ra tình hình của Ẩn Hoàng Bảo không?"Hắn vừa rồi điểm huyệt vô cùng chuẩn xác, kịp thời khiến tên áo đen không kịp cắn nát viên thuốc độc được giấu sẵn. Mạnh Kỳ gõ nhẹ lên đầu, đã hiểu hơn chút về mấy thứ Khai Khiếu Kỳ, càng hiểu càng háo hức với thế giới võ đạo quanh mình.

Về chuyện làm thế nào tra khảo tù binh, hắn tuy cũng từng trốn chạy người khác, cũng biết dăm ba loại cực hình nhưng đều không thích hợp trong hoàn cảnh này, đành quay mặt nhìn về đám người Giang Chỉ Vi, Thích Hạ và Trương Viễn Sơn.

Thích Hạ tiến lên một bước, miễn cưỡng nói:

"Ta có một phép điểm huyệt, có thể thử xem sao.. Xin các vị chớ thấy rồi bảo ta tàn nhẫn."

Ngày thường, nàng cũng là đại tiểu thư, quen sống an nhàn, giờ bị giam trong cái Luân Hồi Thế Giới này không cách nào thoát ra, tâm tình có phần hoảng hốt, làm lời thốt ra cũng để cho một tên tạp dịch tăng nhỏ bé như Mạnh Kỳ cũng được lợi, tính chung thành các vị.

"Chẳng lẽ là Đại Giang bang Sưu Hồn Thập Tam Thủ?" Giang Chỉ Vi khẽ hỏi. Thích Hạ cười khổ:

"Nói là sưu hồn, bất quá cũng chỉ là điểm huyệt tra tấn mà thôi."

Trương Viễn Sơn chắp tay nhẹ bảo:

"Xin sư muội ra tay, để chúng ta được mở rộng tầm mắt."

"Hừ, ranh con chưa mọc lông lại giả làm đại hiệp, thực gian trá…" Mạnh Kỳ nghe thấy Ngôn Vô Cương đứng bên cạnh lẩm nhẩm.

Xem ra loại nhát gan hèn mọn như hắn vốn không quen nhìn mấy người như Trương Viễn Sơn luôn đứng ra chủ trì thế cục. Mạnh Kỳ liếc mắt nhìn hắn nghi hoặc. Nói gì không nói, thằng này không sợ bị quẳng đi sao?

Ngôn Vô Cương khinh bỉ nhìn tên tiểu sa di trước mặt, lại khẽ giọng lẩm bẩm:

"Bọn hắn còn chưa mở được Nhĩ Khiếu, ta sợ gì chứ."Haizzz, thật là cẩn thận chạy thuyền vạn năm không hỏng a!

Mạnh Kỳ chỉ cười mà không nói, nhìn Thích Hạ đi tới chỗ tên áo đen rồi ngồi xổm xuống, ngón chỏ thành chỉ, điều tức hơi thở rồi cực nhanh điểm bảy cái trên thân thể gã áo đen. Sau đó, thân hình giống như bị cái gì đẩy ra, vội đứng lên, mồ hôi đầy đầu.Hà hà.. Tên áo đen phát ra tiếng kêu như thú gào trong họng, được một lúc lại kêu khóc thảm thiết. Thanh âm hắn bị điểm huyệt nên không lớn lắm, nhưng ngữ điệu lại khiến người khác nổi cả da gà.

"A…, dừng lại. Cầu xin các ngươi. A…, ta nói…" Tên áo đen rốt cục không chịu nổi, kêu la thảm thiết xin tha.

Thích Hạ thở nhẹ một hơi, ngồi xuống điểm tiếp năm lần:

"Nói mau, xem những gì ngươi nói với những gì chúng ta biết giống nhau hay không."Tên áo đen mồ hôi tuôn ra như tắm, thanh âm khàn khàn đem tình hình của Ẩn Hoàng Bảo cùng bảo chủ nói ra.

Trương Viễn Sơn ngồi trên mặt đất, dựa theo miêu tả của hắn mà vẽ ra địa đồ. Nếu là bịa đặt, địa đồ sớm muộn cũng sai lệch không khớp, trừ phi địa đồ vẽ ra cực kỳ đơn giản.Xem ra không sai.

Trương Viễn Sơn nhìn ngắm địa đồ rồi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!