Chương 63: CÓ THỂ KIỀM CHẾ MỘT CHÚT KHÔNG?

Minh Vãn Trừng tay mắt lanh lẹ túm lấy cánh tay Kỳ Dật kéo cô ấy trở vào phòng, ngay lúc tiếng cưa điện hướng về phía bên này thì cửa phòng cũng nhanh chóng đóng sầm lại, hai tay run rẩy móc khoá vào, dùng sức ấn xuống, khoá hai người trở lại phòng số 2.

Tiếng cưa điện đập vào cửa sắt vang lên, Kỳ Dật và Minh Vãn Trừng đều cùng nhau lùi về sau mấy bước. Tuy rằng các cô đều biết đó chỉ là giả, nhưng ngay lúc vừa mới mở cửa ra, hành lang tối om khủng bố cùng với bộ dáng như đồ tể của người đàn ông lúc nãy đánh một cú thật sâu vào thị giác của các cô, cảm giác chìm trong lo sợ khiến các cô đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Khinh Hoan ghé vào cạnh cửa sổ xem, vốn chuẩn bị nhìn hai người họ nghênh đón thắng lợi, không ngờ cửa vừa mới mở ra hai người họ đã bò ngược trở về, tốc độ đóng cửa nhanh đến nỗi Khinh Hoan không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra sau cánh cửa.

"Tiểu Dật, A Trừng, sao vậy?"

Minh Vãn Trừng chỉ vào cánh cửa sắt, vẻ mặt như giẫm phải phân:

"Ra bên ngoài là được?! Tại sao vẫn không thoát ra được? Cái hành lang đó chẵng lẽ cũng là mật thất sao?"

Bởi vì tiếng cưa điện đã chuyển sang phòng số 2, Bạch Cận Thu và Sầm Tử Nghiên ở phòng số 3 mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ Sầm Tử nghiên đã rất sợ hãi, nhưng nghe thấy tiếng cưa điện ở cách cách vẫn cố gắng run rẩy bò đến cạnh cửa sổ, an ủi Minh Vãn Trừng: "A Trừng, đừng, đừng sợ."

Minh Vãn Trừng nhìn khoé mắt đẫm nước mắt của Sầm Tử Nghiên, thở dài:

"Tôi không sợ, tôi chỉ hơi kinh ngạc, Tử Nghiên chị vẫn nên chăm sóc bản thân đi, lớp trang điểm của chị bị nước mắt làm hỏng rồi. Haizz.... Làm thế nào bây giờ, bên ngoài còn một cơ quan nữa, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ lại đây rồi."

Khinh Hoan ở bên kia xen vào: "Người bên ngoài cứ cách nửa tiếng sẽ đến mười phút đúng không? Một lát nữa anh ta đi rồi thì A Trừng hai người đi ra ngoài xem tình huống thế nào xem."

"Ở bên ngoài là một cái hành lang dài rất đáng sợ, hệt như hiện trường giết người," Minh Vãn Trừng sắp khóc tới nơi, "Sư phụ cầu hai người nhanh giải được mật mã đi, như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi trên hành lang đó."

"Bên bọn chị chỉ còn hai số nữa thôi, sắp xong rồi." Vốn dĩ Khinh Hoan nghĩ hai người họ đi trước cũng được, lấy được chỗ ngồi tốt các cô cũng có thể thơm lây.

Nhưng mà hiện tại xem ra bên ngoài vẫn là mật thất, sáu người các cô có lẽ còn phải hợp tác với nhau thêm một lúc nữa, nghĩ đến ai ngồi đâu cũng đều giống nhau, mặc kệ là đội nào được ngồi ghế mềm đều sẽ nguyện ý để những người còn lại cùng ngồi chung.

Nghĩ như vậy, cô liền nói với Minh Vãn Trừng và Sầm Tử Nghiên:

"Chúng ta đừng tranh với nhau nữa, dù sao cuối cùng cũng đều phải rút thăm, được ngồi ở đâu coi dựa vào vận khí của chúng ta đi. Hiện tại mặc kệ những cái khác, cùng nhau đồng tâm hiệp lực ra ngoài, mọi người thấy thế nào?"

Minh Vãn Trừng và Sầm Tử Nghiên đều sôi nổi gật đầu.

Ai cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái thế này cả một đêm, mặc kệ là phòng bệnh âm trầm hay phòng thí nghiệm tối tăm tràn đầy mùi vị formalin, hay là quán ăn đầy nhện, đều tuyệt đối không phải là nơi có thể ngủ thoải mái.

"Vậy chúng ta tiếp tục tìm, cố gắng cùng nhau đi vào hành lang."

Hiển nhiên Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đều không muốn một mình đi vào hành lang thăm dò, vì thế cũng ra sức tìm kiếm manh mối một lần nữa.

Nam Ương ở phòng số 1 dường như cũng bình ổn hơn, tuy rằng đáy mắt vẫn còn cảnh giác, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phân tâm đến mật mã khoá, cô ấy cũng hiểu được, biện pháp tốt nhất để không cùng mấy con nhện đó ở chung một phòng chính là đến một nơi không còn nhện nữa.

Khinh Hoan cũng thử tới thử lui, cô ấy ở một bên hỗ trợ nghe, rất nhanh liền nghe được mật mã chính xác.

Lúc các cô vừa mở cửa ra, người bên ngoài đã cưa xong mười phút, vừa vặn không có ai.

Sau khi trao đổi với Kỳ Dật bên kia, hai bên đồng thời cùng mở cửa, bốn người cùng nhau đi vào hành lang tối tăm.

Tuy rằng lúc ở trong phòng Nam Ương vẫn luôn trốn sau lưng Khinh Hoan, nhưng thật sự gặp phải những thứ đáng sợ không nằm trong lĩnh vực hiểu biết, cô ấy vẫn luôn chắn phía trước Khinh Hoan, năm lấy tay cô kéo ra phía sau mình.

Khinh Hoan nhìn nữ nhân trước mắt rốt cuộc cũng thẳng lưng khôi phục lại bộ dánh thanh tỉnh, cười thở dài. Nam Ương lúc đối mặt với nhện và Nam Ương ở trạng thái bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau, tương phản lớn đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.

Lượng sương lạnh ở phòng số 2 nhiều vô cùng, lúc Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đi ra vẫn còn run rẩy vì lạnh, ngay cả Khinh Hoan đứng ở xa cũng cảm thấy lạnh vô cùng.

Các giác quan của Nam Ương nhạy bén hơn người khác rất nhiều, lúc người khác còn chưa thích ứng được hành lang tối tăm, cô ấy đã mơ hồ hiểu được hết tình huống ở ngoài hành lang này. Hành lang không dài, nối liền ba phòng với nhau, gần cuối phòng số 1 có một cái cửa sắt dày, trên cửa vẫn là ổ khoá mật mã.

Một cánh cửa khác ở chỗ cua bên kia, không biết tình huống như thế nào.

Sau khi quan sát cửa sắt một lúc, bốn người cùng nhau đến bên chỗ khúc cua để thăm dò.

Kỳ thật Nam Ương có thể hoàn toàn nghe ra mật mã một lần nữa, nhưng các cô đã dùng phương pháp này thử ở mật mã phòng mình rồi, nếu còn dùng lại chiêu cũ, thật sự là một chút hiệu quả giải trí cũng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!