Kỳ Dật nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Minh Vãn Trừng, vội lấy khăn giấy từ trong túi ra, "Em sao vậy? Lạnh đến nỗi khóc luôn hả?"
"Em không khóc."
Minh Vãn Trừng quật cường muốn nuốt nước mắt ngược lại vào trong.
"Vậy..... Em ngồi ở đây một lát, tôi tranh thủ tìm nhanh một chút, ra ngoài sớm thì sẽ không còn lạnh nữa." Kỳ Dật kéo lại cổ áo khoác giúp Minh Vãn Trừng, lại dẫn cô đến chỗ ít sương một chút, còn bản thân thì trở lại chỗ mấy cái giá thiết tiếp tục tìm kiếm.
Phòng số 2 vốn dĩ đã tối, hơn nữa còn có sương xung quanh, cơ bản cái gì cũng không thấy rõ. Kỳ Dật đem mấy cái bình tiêu bản bài ra cùng một chỗ, mang bao tay tổ tiết mục chuẩn bị cho, mở từng bình một vói tay vào tìm kiếm, trong bình vừa có máu loãng vừa có mùi formalin khó ngửi, cô ấy cố nén cảm giác khó chịu cẩn thận sờ từng mảnh nội tạng một.
Cuối cùng, cô ấy tìm thấy một chiếc chìa khoá đẫm máu không biết mò được trong cái bình nào.
Kỳ Dật hỏi phòng số 3 trước, trạng thái của Sầm Tử Nghiên không tốt lắm, Bạch Cận Thu vẫn luôn ôm cô, tìm đồ cũng vất vả hơn nhiều. Tiếng cưa điện bên kia đã biến mất, người ngoài cửa cứ cách nửa giờ là lại đến một lần, mỗi lần sẽ cưa mười phút, hiện tại đang là lúc không có ai.
Bạch Cận Thu không có ổ khoá nào có thể mở bằng chìa khoá này nên Kỳ Dật lại hỏi phòng số 1.
Vừa rồi Nam Ương có lấy ra một cái hộp gỗ có khoá, Khinh Hoan nhìn thử liền nhận ra chìa khoá đó chính là của ổ khoá này, không khỏi mỉm cười nhận lấy.
Nhưng đến lúc cô muốn nhận lấy lại bị Kỳ Dật né tránh, nói: "Nhớ kỹ a, bọn mình cho cậu một cái, một lát nữa phải báo đáp biết chưa."
"Lúc này rồi mà cậu còn so đo cái này?"
Khinh Hoan bất đắc dĩ thở dài.
"Dù sao thì cũng là phân thắng thua mà," Kỳ Dật nghiêng nghiêng đầu, "Mình không muốn ngồi ghế cứng ba ngày hai đêm đâu."
Cô ấy vừa nhắc nhở như vậy, mọi người mới ý thức trò chơi này không phải chỉ trốn ra là kết thúc, kết quả của trò chơi trực tiếp quyết định các cô sẽ dùng hình thức di chuyển gì để đi từ Hạo Kinh đến Ba Du. Đôi thua sẽ phải đi xe lửa ba ngày hai đêm, không đùa được đâu.
Tiếng cưa điện ngoài cửa, sương lạnh không ngừng rót vào, những con nhện nhiều không đếm được, tất cả đều đang ép các cô mau chóng trốn ra ngoài, nhưng người thua sẽ phải ngồi ghế cứng xe lửa ba ngày hai đêm lại nói với các cô rằng không thể không suy xét đến việc ra ngoài trước người khác một bước.
Vừa rồi cùng nhau ăn lẩu quá mức vui vẻ, các cô cũng chưa ý được tính nghiêm trọng của vấn đề, hiện tại một đám đều bị đưa vào Lương Sơn, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc chơi.
Khinh Hoan nhìn thoáng qua Nam Ương đang dán chặt vào tường không dám động, chỉ phải thoả hiệp trước: "Được rồi, coi như mình thiếu cậu một lần."
Kỳ Dật đưa chìa khoá cho cô.
Khinh Hoan nhận lấy chìa khoá, mở hộp gỗ ra. Trong hộp là trò chơi Sudoku và một vài mảnh báo nhỏ. Những mảnh giấy này có vẻ thuộc về cùng một tờ báo với những mảnh giấy được tìm thấy ở phòng số 2 trước đó. Cô đặt chúng sang một bên trước, sau đó quay vào bàn chơi trò Sudoku.
Nam Ương nhỏ giọng gọi tên cô: "Khinh Hoan....."
Khinh Hoan nâng mắt lên, vẫy tay với cô ấy, "Lại đây."
Nam Ương nhìn đám nhện đã bị nhốt trong đồ hốt rác vài lần, do dự một lát mới cẩn thận lần theo tường đi đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Khinh Hoan, hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió.
Khinh Hoan lùi về sau một chút, kéo Nam Ương cùng đứng lên. Cô để Nam Ương ngồi lên đùi mình, ôm Nam Ương vào lòng, một tay cầm tờ giấy Sudoku, một tay vòng qua vai Nam Ương, cầm lấy bút viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Nam Ương gần như cuộn tròn trong vòng tay Khinh Hoan, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía mấy con nhện, nửa câu cũng không nói.
"A.... Khó ghê," Khinh Hoan gác cằm lên đầu vai sơ mi trắng của Nam Ương, khuôn mặt vũ mị nhăn thành cái bánh bao nhỏ, "Chị có chơi được trò này không?
"Nam Ương không lên tiếng. Khinh Hoan ôm lấy eo nữ nhân trong lòng ngực, cười cào nhẹ eo sườn cô ấy,"Còn sợ sao?"
Nam Ương hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói rất nhẹ nghiêm túc nói bên tai Khinh Hoan: "Nó sẽ cắn tôi."
"Sẽ không, loài nhện này chỉ dệt mạng chứ không cắn người.
"Khinh Hoan giơ ngón tay cầm bút chì lên, để ngòi bút hướng ra ngoài, lòng bàn tay cẩn thận xoa nhẹ tóc Nam Ương. Nam Ương trầm mặc một lát, rầu rĩ nói:"Nhện đều cắn người."
"Đừng sợ, em ôm chị, chúng nó sẽ không dám cắn chị nữa," Khinh Hoan nhịn không được mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!