"Không có, chị rất đang yêu.
"Khinh Hoan nhịn cười an ủi. Nam Ương nhíu nhíu mày, nghe Khinh Hoan nói mình đáng yêu nhưng trong lòng vẫn không vui. Cô ấy cũng cảm thấy bản thân không phải loại nữ nhân đáng yêu, Khinh Hoan nhất định là bởi vì trấn an cô ấy mới cố ý nói như vậy."Vậy bà chủ Nam thì sao, trừ bỏ Chúc Chúc ra, cô còn thích minh tinh nào không?
"Kỳ Dật hỏi. Nam Ương lắc đầu:"Tôi cũng không có thần tượng."
Minh Vãn Trừng không thèm cố kỵ mà nói thẳng: "Nha, mấy người cổ hủ như hai người có phải đều không có thần tượng không?"
Bạch Cận Thu cùng Nam Ương đồng thời lạnh băng nhìn về phía Minh Vãn Trừng.
Minh Vãn Trừng bị băng khô vây xung quanh rùng mình một cái.
Mọi người lại cùng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện, không khí càng ngày càng hoà hợp, đồ ăn trên giá gỗ cũng dần dần được cho hết vào nồi, Khinh Hoan lại lấy nước khoáng của nhà tài trợ liên tục không ngừng đổ vào. Nhưng mà dù sao cũng là sáu miệng ăn, ăn một lúc nước cũng không đủ.
Nam Ương liếc mắt thấy nồi sắp cạn, nhìn về phía camera trong góc phòng, giọng nói nhàn nhạt: "Đạo diễn, thêm nước."
Nửa phút sau, chiếc loa thông báo yên lặng hồi lâu rốt cuộc cũng mở lại lần nữa, giọng nói bất đắc dĩ của PD chương trình truyền đến –
"Các vị, hai giờ bảy phút đã trôi qua rồi, hiện tại đã là 8 giờ rưỡi tối, trước mắt không có một cái mật mã nào được phá giải. Chúng tôi cũng hiểu các vị có nhu cầu dùng cơm, nhưng mà không thể không nhắc nhở các vị một chút, hiện tại mọi người đang trong mật thất gấp gáp thoát ra. Hy vọng sau khi các vị cơm no nước đủ liền có thể mau chóng bắt đầu trò chơi."
Khinh Hoan có hơi chút khó xử nhỏ giọng xin giúp đỡ: "Nhưng mà manh mối đều bị chúng tôi ăn hết rồi."
Trong loa phát ra mấy tiếng sột soạt, có thể mơ hồ nghe thấy PD nói "Đoạn này cắt bỏ", sau đó khi PD lên tiếng một lần nữa, giọng nói đã không còn khoa trương như lúc nãy: "Nhóm tổ tông ơi, thật sự không chừa một cái luôn hả, trên giá đồ ăn kia ước chừng có đến tận ba cái manh mối, mấy người lại không chừa cái gì toàn bộ ăn sạch sẽ!
Mấy người nói chuyện phiếm thì không có gì không được nhưng mà ít nhiều gì cũng tham gia chơi trò chơi đi chứ a, bằng không nhóm hậu kỳ của chúng tôi thật sự là không biết làm cái gì, làm ơn đi mà các vị lão sư.
Bây giờ sẽ nói cho các vị những manh mối mà các vị vừa mới ăn xong, cá viên 5 viên, cải thìa 3 lọn, bông cải xanh 8 bông, ngàn vạn nhớ kỹ a, một lát nữa sẽ phải dùng đến."
Tiếng của PD dừng lại, trên loa lại phát ra tiếng thở dài,
"Còn nữa, trước đó là phát cho mỗi người những nhân vật khác nhau, chẵng lẽ mọi người đều quên rồi sao? Cầu xin mọi người đó nhanh lên diễn vai của mình đi, A Trừng là nhân vật đoàn sủng, Chúc Chúc là chị gái ôn nhu, Bạch lão sư và bà chủ Nam là sủng thê, nhanh lên đi! Chơi trò chơi đi! Mau mau mau!"
PD chương trình đã cue lưu trình đến như vậy mọi người cũng không nên tiếp tục chậm trễ làm hoa dưới nước nữa, sôi nổi cầm lấy chén đũa trả lại cho phòng số 1, bắt đầu nghiêm túc tìm tòi manh mối trong phòng mình.
Tổ chương trình có lẽ là bị một loạt những động tác vừa rồi của các cô doạ sợ, sợ các cô lại tiếp tục không quay nữa, cứ qua khoảng mười phút là mỗi phòng đều xuất hiện những điểm dị thường khác nha.
Đầu tiên là phòng số 2, lúc Minh Vãn Trừng đang ngồi xổm trên mặt đất xem từng cái tiêu bản đột nhiên hắt xì một cái, cô chà chà hai tay, phát hiện lượng sương lạnh trong phòng ít nhất nhiều hơn gấp ba lần, nhiều đến nỗi cô bắt đầu hoài nghi có phải chính mình đã về tới núi Bắc Phạt không.
Trên mắt kính của Kỳ Dật bị lạnh đến mức đóng một lớp sương mù, cô ấy chỉ có thể không ngừng tháo mắt kính xuống dùng cổ tay áo lau đi, một đôi mắt thuần tịnh mê ly nheo lại, gian nan tìm kiếm trên giá thiết trong phòng.
Sau đó là phòng số 3, vốn dĩ Bạch Cận Thu và Sầm Tử Nghiên đang an an tĩnh tĩnh tìm đồ vật, đột nhiên cửa phòng của các cô phát ra tiếng "đoang đoang đoang
"như có ai đó dùng sức đạp, ngay sau đó liền truyền đến tiếng cưa điện, như thể có một tên sát nhân sẽ cưa tung cái cửa sắt và lao vào bắt họ bất cứ lúc nào. Căn phòng vốn đã nhỏ, động tĩnh lớn như vậy khiến Sầm Tử Nghiên sợ tới mức tức thì rúc vào góc tường, cả người phát run. Bạch Cận Thu cũng bị những tiếng động đó làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh cô ấy đã khôi phục trấn định, đến bên cạnh Sầm Tử Nghiên ôm lấy cô, nhỏ gọng an ủi cô:"Nghiên Nghiên đừng sợ, đều là giả, có dì ở đây.
"Nhưng sau khi bị Bạch Cận Thu ôm, biểu cảm của Sầm Tử Nghiên tựa hồ càng thêm sợ hãi, phảng phất như bị ác ma vây lấy không có đường lui phải trốn vào một góc, ngay cả hô hấp cũng mang theo run rẩy. Khinh Hoan cũng chú ý đến động tĩnh ở hai phòng bên cạnh, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ tò mò hỏi Nam Ương bên cạnh:"Chị đoán xem phòng chúng ta sẽ xuất hiện cái gì?"
Nam Ương mặt không đổi sắc mở ba lô, không chút để ý đáp: "Không sao cả."
"Nha, bà chủ Nam của chúng ta lợi hại như vậy sao, cái gì cũng không sợ." Khinh Hoan cười trêu cô ấy.
Nam Ương không đáp lại, không để bụng.
Cô ấy chỉ muốn cái gì đến thì đến nhanh một chút, có thể sớm trở về khách sạn ngủ.
Ngay khi lấy cái hộp gỗ có khoá ra, Nam Ương vô tình ngước mắt lên, tức thì toàn thân cứng đờ, ngón tay bấu ở cạnh hộp gỗ đến mức trắng bệch.
Khinh Hoan nhận ra người bên cạnh không thích hợp, cô liếc nhìn Nam Ương, nhận ra Nam Ương đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, mắt mở to hơn bình thường, thậm chí còn không chớp lấy một cái.
Cô cũng nhìn theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!