"Em đừng vội," Khinh Hoan an ủi Minh Vãn Trừng, "Dù sao cũng chỉ là một con số mà thôi, nếu có thể tìm được ba số còn lại, thì chúng ta có thể thử từng số một mà."
"Nhưng những manh mối này tương ứng với nhau a," Minh Vãn Trừng buồn bực hận không thể cắn chết cái người không đáng tin kia, "Manh mối thứ nhất đã bị chị ấy ăn mất rồi, làm sao tìm được những manh mối còn lại nữa?"
Nam Ương vẫn mặt không biến sắc: "Gấp cái gì, vẫn còn sớm." Nói xong, cô ấy gắp một viên tôm hùm đưa đưa về phía phòng thí nghiệm , "Muốn ăn không?"
Phẫn nộ trên mặt Minh Vãn Trừng tức thì đọng lại, hai mắt trừng trừng chậm rãi dịu xuống. Cô ấy vươn cổ nhìn chằm chằm viên tôm trên đũa Nam Ương, nuốt nước miếng, không tim không phổi gật đầu, "Muốn ăn."
Nam Ương lấy một cái chén mới, gắp một ít đồ ăn cho vào, được non nửa chén mới đưa cho Khinh Hoan ở cạnh cửa sổ. Khinh Hoan nhận lấy, chen qua khe hở đưa cho Minh Vãn Trừng, Minh Vãn Trừng bên kia cũng cẩn thận nhận lấy, tựa cạnh ô cửa nhỏ ăn từng viên từng viên một.
Kỳ Dật che mũi, nghiêm túc tìm kiếm ở những tiêu bản trên kệ, bên kia Sầm Tử Nghiên và Bạch Cận Thu vẫn tiếp tục tìm manh mối. Chỉ có ở phòng bên này, một người thì chuyên tâm ăn lẩu, người còn lại thì tựa vào cạnh ô cửa nói chuyện phiếm với Minh Vãn Trừng, không có nửa điểm nhúc nhích vì trò chơi.
Phòng thứ 3 chủ đề bệnh viện tìm được hai cái hộp nhỏ có khoá, Kỳ Dật ở phòng thứ 2 chủ đề thí nghiệm tìm được một vài mảnh báo không hoàn chỉnh, những manh mối đó đều quá rời rạt, xem ra manh mối đầu tiên không giải được cũng chưa chắc có biện pháp tìm được manh mối mới.
Nhưng mà cá viên ăn thì cũng đã ăn rồi, cũng không thể mổ bụng Nam Ương ra xem rốt cuộc là đã ăn mấy viên. Mấy người tìm một lúc đều cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng tựa vào cạnh ô cửa sổ trò chuyện với nhau.
Khinh Hoan cách phòng 2 hướng bên kia kêu:
"Bạch lão sư, nãy đến giờ vẫn chưa kịp chào hỏi chị, với lại, tôi và chị hôm nay cũng là lần đầu gặp mặt. Hiện tại lại đang cách quá xa cho nên cũng không thể bắt tay chào hỏi, chào chị, rất vui có thể cùng chị tham gia chương trình này!"
Bạch Cận Thu nghe thấy Khinh Hoan chủ động cue mình, liền cũng đi đến bên cửa sổ, một lão nghệ sĩ đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm cho nên tính tình cũng lương bạc, nhưng lại không giống Nam Ương nhậm tính tình ném sắc mặt, cô ấy rất thân thiện cười cười với phòng số 1: "Chào em, Nghiên Nghiên từng nhắc đến em với tôi."
Minh Vãn Trừng miệng thì đang nhai mơ mơ hồ hồ tiếp lời:
"Bạch lão sư, tôi cũng đặc biệt thích chị, bộ [ Thương Lam Cười ] chị diễn quả thực là bộ phim võ hiệp kinh điển nhất không gì sánh nổi! Mỗi lần tôi đổi điện thoại đều download về xem, còn có đoạn phỏng vấn cảm nghĩ của chị khi đoạt giải Kim Ưng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của bộ đó, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ."
Sâm Tử Nghiên đem cái hộp vừa tìm được đặt trên cửa sổ, đứng chung một chỗ với Bạch Cận Thu, nghiêng đầu cười: "A Trừng, em nói những lời không sợ Kỳ lão sư ghen sao?"
Minh Vãn Trừng liên tục xua tay: "Tôi và chị ấy thật sự không phải là một đôi, chỗ nào giống ba vị, hàng thật giá thật "vợ vợ', một tháng tới còn cần mấy chị rải cho tôi chút cẩu lương để gặm đây."
Kỳ Dật mặt xám mày tro đi ra từ phía sau một cái kệ, tay xách theo một cái bình thuỷ tinh đã được mở nắp, nhìn Minh Vãn Trừng một bên vừa ăn thịt vừa vui vẻ nói chuyện phiếm, liền đi qua cau mày hỏi: "Em nói chuyện rất vui vẻ ha, còn ăn nữa, không muốn ra ngoài sao?"
"Không phải, chị...." Minh Vãn Trừng gục đầu xuống, nhỏ giọng ngập ngừng, "Chúng ta bị nhốt ở đây hơn một giờ rồi, chị không đói bụng sao?
"Kỳ Dật sờ sờ bụng mình, nhìn phòng thí nghiệm bị làm cho lung tung rối loạn, mũi với cái mùi formalin sớm đã miễn dịch. Tính một chút, hiện tại cũng đã 6 giờ chiều, đúng là tới giờ cơm rồi. Kỳ thật mọi người đều có hơi đói bụng, Minh Vãn Trừng tinh mắt phát hiện tần suất nhấp môi của mọi người đã nhiều hơn so với bình thường, làm người ở phòng trung tâm, cô ấy chủ động hỏi Sầm Tử Nghiên bên kia:"Tử Nghiên, Bạch lão sư, hai người có muốn ăn một chút không?"
Sầm Tử Nghiên cẩn thận hỏi Bạch Cận Thu: "Dì, dì có đói bụng không?"
Cặp mắt đạm mạc của Bạch Cận Thu vừa tiếp với ánh mắt của Sầm Tử Nghiên liền trở nên mềm mại hơn, "Em muốn ăn thì ăn một ít đi."
Khinh Hoan rất có ánh mắt nói tiếp: "Tôi và Nam Ương sẽ nấu cho mọi người một ít thức ăn, mọi người chờ một lát.
"Nam Ương không chút sứt mẻ ngồi trước nồi lẩu, thấy nước lẩu trong nồi sắp cạn, cô ấy liền mở nắp một chai nướng khoáng của nhà tài trợ đổ vào nồi tiếp tục nấu, Khinh Hoan ngồi bên cạnh cũng giúp cô ấy bỏ đồ ăn vào nồi. Nam Ương dùng mui khuấy nồi, tay còn lại thì đặt trên bụng, nhỏ giọng nói với Khinh Hoan:"Tôi ăn no rồi."
Khinh Hoan mềm mại trừng mắt liếc cô ấy một cái, dỗi nói: "Chị nên no từ lâu rồi mới đúng, ăn cả một tiếng rồi."
"Nếu có thêm điểm tâm ngọt thì càng tốt."
Nam Ương mặt vô biểu tình nói.
"...... Hiện tại chúng ta bị nhốt ở nơi này cần phải nghĩ cách thoát ra, không phải tới để ăn tiệc tối," Khinh Hoan chỉnh nhiệt độ nồi lên cao hơn, thở dài, "Chị thật sự không lo không thoát ra được sao?"
Nam Ương rút một tờ khăn giấy, nhàn nhã lau miệng, nói: "Cùng lắm thì ngồi ghế cứng, đúng lúc tôi cũng muốn thử xem thế nào."
"Khi còn nhỏ em từng ngồi mấy lần, tư vị thật sự không dễ chịu," Khinh Hoan có chút bất đắc dĩ, cầm lấy mui khuấy trong nồi,
"Chỗ ngồi thực sự rất cứng, ngồi năm sáu tiếng đồng hồ cả người vô cùng ê ẩm, chỗ nào cũng đau. Hơn nữa mật độ người trong xe rất đông, vô cùng ồn ào, không khí xung quanh đều có mùi khó chịu. Bà chủ lớn sống trong nhung lụa như chị phỏng chừng ngồi ba tiếng cũng không chịu nổi, càng miễn là ngồi ba ngày hai đêm, thôi bỏ đi."
"Ừm." Nam Ương gật đầu, cảm thấy Khinh Hoan nói rất có lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!