Chương 59: TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, sáu người cùng nhau lần lượt vào hai chiếc xe bảo mẫu. Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đương nhiên là muốn ngồi cùng với Nam Ương và Khinh Hoan.

Bốn người đã một đoạn thời gian không gặp nhau, miệng của Minh Vãn Trừng từ lúc lên xe một khắc cũng chưa từng đóng lại, blah blah cái gì cũng đều nói ra hết, từ món cháo kinh hoàng của khách sạn đến phương trình toán học cao trung, từ trợ lý chân tay vụng về đến Sầm Tử Nghiên mới quen biết được hai ngày trước, ồn ào đến mức mày Nam Ương càng nhíu càng sâu.

"Tử Nghiên thật sự là một người rất rất tốt," Minh Vãn Trừng ghé vào hàng ghế phía trước Nam Ương đang ngồi nhắc mãi, "Lão tổ, chị ở cùng cô ấy lâu rồi sẽ biết, đặc biệt đặc biệt bình dị gần gũi. Vốn dĩ tôi thấy sư phụ đã đủ dịu dàng rồi, không ngờ Tử Nghiên còn đơn thuần hơn chị ấy.

Đều do gương mặt kia của sư phụ, lớn lên quá mức yêu nghiệt, chị nhìn Tử Nghiên đi, thanh thuần hệt một đoá thuỷ tiên mới chớm nở, trong ngoài như một. Nhưng mà, lúc cô ấy ở cạnh Bạch lão sư lại khiến người ta có cảm giác rất kỳ quái, không biết là tại sao, luôn cảm thấy hình như cô ấy rất sợ Bạch lão sư.

Bạch lão sư cũng rất giống chị nha, miệng lúc nào cũng không có tình người, nhưng mà sư phụ tôi có sợ chị đâu a, sao Tử Nghiên lại sợ Bạch lão sư như vậy?

Bạch lão sư thoạt nhìn cũng không có hung dữ lắm, lần đầu gặp mặt còn bắt tay với tôi, tôi thật sự là nghĩ không ra.....

"Hơi thở của Nam Ương đã mang theo chút không kiên nhẫn. Kỳ Dật đẩy kính tơ vàng trên sóng mũi, chầm chậm hỏi:"A Trừng, bài ngày hôm nay em đã làm xong chưa?"

Minh Vãn Trừng lập tức đình chỉ dong dài, héo héo rũ đầu, ngập ngừng: "Em, em quay xong sẽ về làm ngay."

"Em vậy mà còn có thời gian bát quái chuyện người khác, bài ngữ văn hôm trước quá thực là sai đến thái quá," Kỳ Dật sách một tiếng, "Trường đình ngoại, cổ đạo biên, câu tiếp theo em viết cái gì, có nhớ không?

"Minh Vãn Trừng mờ mịt nhìn Kỳ Dật. Kỳ Dật từng chữ từng chữ nói ra:"Trường đình ngoại, cổ đạo biên, một đàn còn trắng thượng thanh thiên."

Minh Vãn Trừng ngẩn người: ".... Không, không đúng sao?"

Nam Ương: "...."

Khinh Hoan: "....."

Tiểu Diệp: "...."

Kỳ Dật nở một nụ cười thân thiện: "Trở về chép lại hai mươi lần, chép không xong không được ngủ."

Minh Vãn Trừng "A?" Một tiếng, không còn sức dong dài nữa, vô lực chôn mặt trên chỗ tựa lưng, nắm đầu tóc mình kêu rên.

Theo lý mà nói, một lão đông tây sống hơn 3000 năm như cô ấy thì không nên đối với những bài thơ cổ này xa lạ như thế. Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không có hứng thú với mấy loại thơ từ ca phú đó, quá khứ hễ nghe người ta đàm luận về những thứ này liền cảm thấy lỗ tai lùng bùng khó chịu.

Nếu một người đã dị ứng với một thứ gì đó, cho dù có nhiều cơ hội tiếp xúc thì người đó cũng sẽ giả vờ câm điếc mà tránh đi.

Sớm biết có một ngày thi đại học như đi đánh trận thế này, nói cái gì cô ấy cũng sẽ đến mấy buổi yến hội của đám văn nhân cổ hủ kia.

Khinh Hoan cười lắc đầu.

Minh Vãn Trừng còn chưa kịp rớt nước mắt tìm lòng thương cảm, đã bị Kỳ Dật túm cổ áo xách lên, một hai bắt cô ấy phải đọc thuộc lòng bài văn tối hôm qua đã giao cho.

Nam Ương vẫn không nói chuyện, an tĩnh ngồi trong một góc, cầm máy chơi game của mình tiếp tục chơi trò xếp hình Tetris.

Vốn dĩ Minh Vãn Trừng đã không học thuộc, lắp bắp nặn chữ như nặng kem đánh răng: "Phong cấp.... Trời cao.... Trời cao.... Vượn khiếu ai."

Máy chơi game ở hàng phía trước truyền đến một tiếng "biu~~" chói tai.

"Chử.... Thanh sa bạch chim bay..... Bay trở về...."

"biu ~ biu ~"

"Vô biên lạc mộc...."

"biu~ ~biu biu biu~ ~ ~"

"Vô biên lạc mộc gì nhỉ...."

"biubiu – biubiu ~ biu ~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!