Chương 46: [ PHIÊN NGOẠI CHUYỂN KIẾP ] ÁNH SÁNG XẸT QUA (PHẦN 1)

A Hoan cảm thấy, cô rất sạch sẽ.

Tuy rằng mỗi đêm cô đều tiếp nhiều vị khách khác nhau, nhưng cô vẫn cố chấp phán định bản thân mình vô cùng sạch sẽ.

Cô cũng trang điểm cho mình diễm mạt, nhưng nhìn qua lại khác so với các chị em, những người khác là xinh đẹp bình thường, còn cô là đặc biệt xinh đẹp, người bình thường làm nghề này gọi là rẻ tiền, còn loại nữ nhân xinh đẹp như cô thì lại gọi là sa đọa.

Sự khác biệt giữa hai loại này là, loại như cô ngoài mặt bị người đàm tiếu nhưng cũng khiến người chậc lưỡi tiếc hận.

Ở cái nơi sương khói mù mịt thế này, chuyện bẩn người bẩn ngày nào cũng có. Hôm nay thì Tiểu Yến nhân lúc khách nhân không chú ý lấy trộm 50 đồng của người ta, ngày mai thì Tiểu Phương lừa tiền mấy người thành thật nơm nớp lo sợ tìm việc.

A Hoan cảm thấy bản thân mình ít nhiều gì cũng thành thật kiên định chỉ dùng thân thể đổi tiền tài mà thôi, ta bán sức lao động đổi lấy mấy đồng từ ngươi, thanh thanh bạch bạch, không lừa già dối trẻ. Tuy rằng, mấy chữ thanh thanh bạch bạch này xuất hiện trong đầu cô vô cùng buồn cười.

Bởi vì ai cũng bẩn, bẩn đến mức vô liêm sĩ, còn cô tuy cũng bẩn nhưng lại biết khắc chế, bẩn có nguyên nhân, cho nên cô mới yên tâm thoải mái dùng hai chữ sạch sẽ hình dung về bản thân mình.

Đương nhiên, đây đều là những suy nghĩ trước khi gặp được nữ nhân kia.

A Hoan trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng tại cái nơi phong nguyệt ô uế tràn đầy mùi mồ hôi nam nhân này lại có thể gặp được một nữ nhân trẻ tuổi như vậy.

Tám giờ tối hôm đó, nữ nhân này bước vào tựa như đang đi dạo một cửa hàng trang sức nào đó, mái tóc đen dài xõa tung sau vai, áo sơ mi màu tuyết trắng, làn da trắng đến mức phát sáng.

Từ chất liệu cao cấp của bộ quần áo trên người đến khuôn mặt không dính khói lửa nhân gian của cô ấy, nhìn thế nào cũng thấy đây hẳn là một vị quý tiểu thư sống trong nhung lụa. A Hoan ở trong lòng tự tát mình một cái. Thế nào là sạch sẽ? Sạch sẽ chính là thế này.

Nữ nhân này từ trên xuống dưới tựa như nền tuyết chưa từng bị giẫm qua, những nam nhân trong quán đang uống đến say khướt đều nâng mí mắt lên, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào cô ấy, hận không thể dùng ánh mắt tanh hôi của mình dẫm nát cô ấy.

Chị Lưu ở quầy dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi: "Cô đi nhầm chỗ à?"

Cô ấy lắc đầu, chỉ hỏi một câu ngắn gọn: "Không tiếp khách nữ sao?"

Chị Lưu nhướng mày, âm điệu cao cao:

"Tiếp chứ, tiếp chứ! Ngài xem tôi kìa, ít thấy việc lạ thôi. Nơi này của chúng tôi có chỗ uống rượu bên dưới, cũng có thể lên lầu chọn một phòng riêng. Ngài xem thử xem thích em gái nào, cứ trực tiếp tìm em ấy qua là được, còn những việc cụ thể thì mọi người tự thương lượng với nhau."

Cô ấy nhìn quanh quán một vòng, ngay khi thấy A Hoan đứng cạnh chân tường, cô ấy không chút do dự đi tới, ngữ khí đạm mạc hỏi: "Em bao nhiêu tiền?"

Một chút tạp niệm trên mặt cũng không có, mà ngược lại, lại có rất nhiều hương vị rụt rè nghiêm túc. A Hoan thậm chí còn bắt đầu hoài nghi đây chẳng lẽ là cảnh sát chìm, giả thành một con sói đuôi to ở nơi này.

"Không qua đêm thì sáu trăm, qua đêm thì ngàn rưỡi." Bên môi A Hoan là nụ cười ôn nhu vũ mị, "Bất quá đêm nay không được, tôi có người đặt rồi, ngày mai chị đến xếp hàng đi."

Chị Lưu đứng cách đó không xa cười rộ lên: "Mắt của ngài thật tốt, đây là hoa khôi của quán chúng tôi đó."

Cô ấy gật gật đầu, trên mặt không có biểu cảm không vui gì, chỉ nói: "Được, ngày mai tôi sẽ tới tìm em. Ngày mai tôi bao đêm.

"Sau khi nói xong cô ấy liền xoay người rời đi, bên cạnh đứng không ít nữ nhân ăn mặc gợi cảm, nhưng ngay cả một ánh mắt cô ấy cũng không nhìn đến nửa phân. Tiểu Phương giễu cợt A Hoan:"Từ khi nào thì cô tiếp khách nữ vậy?"

"Nam nữ có gì khác nhau, đưa tiền đều là chủ." A Hoan thấp giọng đáp. Nữ nhân kia thoạt nhìn rất có tiền, hơn nữa còn rất xinh đẹp, để cô ấy làm khách nữ đầu tiên của cô, bản thân cô cũng không có hại. Huống hồ, hiện tại cô cần tiền như vậy, là nam hay nữ thì có gì quan trọng?

Ngày hôm sau, A Hoan đã tự hỏi thật lâu, tự hỏi không biết nữ nhân hôm qua có chơi cô không. Cô cảm thấy tám phần là có.

Nhưng trước khi đi làm cô vẫn cẩn thận trang điểm thật xinh đẹp, chọn bộ quần áo xứng với bộ quần áo của nữ nhân kia, lúc đứng chỗ chân tường chờ tiếp khách, ánh mắt sẽ không tự chủ thường ngó ra bên ngoài.

Thời gian giống hệt ngày hôm qua, nữ nhân kia thật sự lại đến. Dường như cô ấy không quá thích nói chuyện, chưa từng phản ứng sự nhiệt tình của chị Lưu, chỉ lập tức đi về phía A Hoan, bảo cô theo cô ấy lên lầu.

A Hoan dẫn cô vào một căn phòng nhỏ, một bên khóa trái cửa một bên nói: "Chị xinh đẹp như vậy, nếu thật sự thích nữ nhân, vậy không phải bên ngoài cũng có một đống người đang chờ chị chọn sao, tại sao lại đến loại địa phương như chỗ chúng tôi tìm vui?"

Cô ấy đứng phía sau A Hoan, nhẹ giọng hỏi: "Em tên gì?"

"Sao lại hỏi tên tôi, sau này chị còn muốn gọi tôi à?" A Hoan mềm nhẹ mỉm cười với cô ấy, "Tôi là A Hoan, là Hoan trong hân hoan vui sướng."

Cô ấy nghe xong, tựa như thất thần trong chốc lát, ".... Em không có họ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!