Lúc nghe thấy Khinh Hoan nói hai chữ kia, Minh Vãn Trừng vừa gắp lát cá cho vào miệng tức thì đình chỉ động tác nhai nuốt, một cử động nhỏ cũng không dám, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Nam Ương.
Nếu ở cổ đại, cái này gọi là "Dĩ hạ phạm thượng".
Cô không phải chưa từng gặp qua những người dùng ngôn từ như vậy khinh bạc Nam Ương. Đoạn thời gian đó Đường Gia Bảo nổi danh trong chốn giang hồ chủ trì tổ chức một buổi thịnh hội vô cùng lớn, lần đó Nam Ương cũng dẫn cô theo tham gia.
Trong rừng trúc Ba Thục rậm rạp, Nam Ương một mình ngồi xổm bên hồ nước lạnh lẽo chơi đùa với gấu trúc, đại tiểu thư của Đường gia lúc này từ Thiên Cơ các đi xuống ngẫu nhiên gặp được Nam Ương, đại tiểu thư biết thân phận của cô ấy nhưng lại không muốn gọi lão tổ, một hai phải ngồi trước mặt Nam Ương gọi "tỷ tỷ".
Nam Ương có thể chịu đựng những đứa nhỏ gọi cô ấy là chị, nhưng lại vô pháp chịu đựng để một người đã trưởng thành đi quá giới hạn như vậy.
Sau khi đại tiểu thư Đường gia gọi đến tiếng thứ ba, Nam Ương liền bắt đầu không kiên nhẫn phất tay áo, nội lực tựa hàn băng đẩy ngã nàng ta vào hồ nước lạnh thấu xương.
Sau khi đại tiểu thư được đệ tử Đường gia vớt lên liền suốt một tháng chảy nước mũi không ngừng.
Minh Vãn Trừng lo lắng nhìn về phía Khinh Hoan. Cô sợ giây tiếp theo khuôn mặt kia của sư phụ sẽ bị ấn vào chén súp miso trước mặt.
Nhưng mà, kỳ quái chính là, lão tổ nhìn qua dường như không hề tức giận.
Không chỉ không tức giận mà Minh Vãn Trừng thậm chí còn thấy lỗ tai Nam Ương đỏ ửng khả nghi.
Nam Ương cái gì cũng không nói, chỉ há miệng ra, ăn lấy miếng sushi trứng cá muối Khinh Hoan đút cho cô ấy. Sau đó liền khép miệng lại rất có giáo dưỡng yên lặng nhấm nuốt, lông mi thấp thấp rũ xuống, không mở miệng răn dạy nửa câu.
Miếng sushi khá lớn, thời điểm Nam Ương nhai nó quai hàm hơi phình phình ra. Hơn nữa lông mi cô ấy không cong, nằm dưới mí mắt càng thêm vẻ nhỏ dài, nhìn lâu lại thấy đáng yêu vô cùng.
Khinh Hoan nhìn Nam Ương như vậy trong lòng bỗng nhiên lại sinh ra ý niệm muốn hôn cô ấy.
Thích một người, thật sư là có hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Một bữa cơm ăn xong, từng người lại hoài tâm tư riêng. Kỳ Dật bị ánh mắt nóng rực của Minh Vãn Trừng dọa sợ tới mức chưa ăn được cái gì, Minh Vãn Trừng nhưng thật ra một bên nhìn chằm chằm người ta mà một bên miệng cũng không ngừng động tác, ăn đến nỗi eo quần jean cũng bị siết chặt.
Nam Ương thì ngược lại chỉ ăn một miếng sushi kia, sau khi ăn xong liền ngồi trong góc cầm máy chơi game của mình tiếp tục chơi trò xếp hình Tetris.
Khinh Hoan rót cho Nam Ương ly trà nhưng Nam Ương lại không hề chạm tới, cô liền cầm ly đút Nam Ương uống. Nam Ương ngậm ly uống một ngụm nhỏ, sau khi uống xong bên môi còn dính chút vệt nước.
Khinh Hoan theo bản năng dùng đầu ngón tay lau đi nơi đó. Xúc cảm mềm mại lạnh lẽo, mang theo cảm giác ướt át liêu nhân, khiến cô nhịn không được vuốt ve thêm mấy lần nữa.
Cô bỗng nhiên nhớ tới thời điểm các cô vừa mới kết hôn. Đêm đó cô ăn cải trắng độc của Nam Ương làm cho đến nỗi viêm dạ dày, thời điểm Nam Ương đút thuốc cho cô cũng dùng ngón tay cọ miệng cô thế này.
Cô dường như đã hiểu, khi đó trong mắt Nam Ương cũng nổi lên dục niệm.
Nếu lúc này không có Kỳ Dật và Minh Vãn Trừng ở đây, cô nhất định sẽ nắm cằm Nam Ương hôn cô ấy.
Nam Ương bỗng nhiên lên tiếng: "Ăn xong rồi trở về thôi."
Khinh Hoan thu hồi suy nghĩ miên man của mình, sửa sang lại chút vẩn đục nơi đáy mát, đôi mắt thanh triệt như cũ nhìn về phía Kỳ Dật:
"Tiểu Dật, hôm nay tới đây rồi thì ở lại một đêm đi. Đoàn phim của tụi mình bao rất nhiều phòng khách sạn, có mấy phòng còn trống, cậu có thể trực tiếp đến đó ngủ."
Kỳ Dật gật gật đầu.
Nhưng ngay sau đó dường như cô ấy ý thức được cái gì, sợ hãi nhìn về phía Minh Vãn Trừng.
Minh Vãn Trừng vội nói: "Chị không gọi em sẽ không qua.
"Ánh mắt Kỳ Dật vẫn tràn đầy hoài nghi. Nam Ương đã đứng lên, áo khoác khoác trên tay, giọng nói bình đạm:"Lát nữa chúng ta không cần đi cùng nhau nữa, mỗi người đi dạo đi.
A Trừng, chiếu cố Kỳ lão sư thật tốt, sau khi dạo xong nhớ đưa Kỳ lão sư về khách sạn.
"Minh Vãn Trừng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Ương. Nam Ương đây là ngại cô và Kỳ Dật làm bóng đèn, cô ấy muốn trải qua thế giới hai người với sư phụ Khinh Hoan. Như vậy cũng tốt, cô cũng ngại cô ấy làm bóng đèn. Khinh Hoan phụ họa nói:"Vậy Tiểu Dật cậu đi dạo một lát với A Trừng đi, tối thì về khách sạn. Sau khi về đến nơi thì nói với mình một tiếng, mình đặt bàn ở nhà hàng trong đó, bốn người chúng ta lại ăn một bữa nữa, thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!