Sự thật chứng minh, Nam Ương cảm thấy cái bao lì xì nhỏ này không biểu hiện đủ thành ý của mình.
Lúc Khinh Hoan mở điện thoại lên, giao diện màn hình khóa đã nhảy ra năm tin nhắn chưa đọc đến từ Nam Ương. Cô điểm vào, bị một mảnh tin nhắn chuyển khoản màu cam vàng làm cho kinh sợ.
Nam Ương gửi cho cô bốn lần, mỗi lần năm vạn, tổng cộng là hai mươi vạn.
Hạn ngạch chuyển khoản qua Wechat trong ngày chỉ có hai mươi vạn.
Dưới bốn tin chuyển khoản này, bong bóng đối thoại màu trắng, vẫn là ba chữ vô cùng đơn giản---
Tiền mừng tuổi.
Khinh Hoan không nhịn được cười ra tiếng, cô ấn nhận lấy từng khoản từng khoản tiền một, sau đó lại rút tiền từ ví về thẻ ngân hàng trống không của mình. Kỳ thật tiền cô kiếm hoàn toàn đủ dùng, Nam Ương cũng không thiếu tiền, nhưng cô vẫn muốn bảo quản giúp cô ấy những khoản tiền đó.
Dù sau ngày tháng sau này còn dài, cô có thể dùng số tiền này mua thật nhiều thật nhiều hồ lô đường và chocolate lấy lòng Nam Ương mà.
Sau khi mặc xong quần áo, cô xuống giường đến hòm thuốc tìm thuốc trị cảm cho Nam Ương.
Một bên tìm, cô còn một bên bất đắc dĩ thở dài. Nữ nhân này sao lại ngốc như vậy, chỉ vì không muốn mạo phạm mình không mặc quần áo, thế nhưng thật sự không đắp chăn.
Tìm được thuốc rồi, cô đem hai viên con nhộng và ba viên thuốc nữa bỏ vào nắp chai nhỏ, cầm lấy đi đến phòng khách. Cô nấu một ấm nước, lúc Nam Ương rửa mặt xong từ toilet đi ra vừa lúc nước cũng đun xong, cô hòa nước sôi vào ít nước lạnh để độ ấm nước vừa phải, cùng với nắp thuốc trên tay đưa cho Nam Ương.
Sau khi Nam Ương nhận lấy thuốc và ly nước xong, đột nhiên hắt xì một cái.
Ách ---- xì----!
Cánh tay cô ấy run một cái thật mạnh, thuốc trong nắp chai tất cả đều bay ra ngoài, rơi lung tung trên mặt đất, lăn đến dưới sô pha.
Cô ấy xoa xoa mũi, nhìn thuốc trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhặt lên.
Khinh Hoan tặc lưỡi một tiếng, lại tiến đến cong lưng đánh nhẹ lên mu bàn tay Nam Ương, dỗi nói:
"Còn nhặt cái gì, đều rớt trên đất cả rồi. Em lấy cái khác cho chị."
"Tôi sợ em giẫm phải," Nam Ương vẫn cúi đầu, nhặt hết thuốc trên đất lên, "Sẽ trượt chân."
".....
"Khinh Hoan mím môi, bởi vì những lời này của Nam Ương, tim lại đập nhanh thêm vài phần. Dường không thời khắc nào là cô ấy không khiến cô tâm động. Nam Ương đang nhặt thuốc, cửa phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng thịch thịch thịch. Hai người đều đứng lên cùng đi về phía cửa. Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Minh Vãn Trừng mặc một kiện áo lông màu hồng trong tay thì cầm theo hộp cơm cười hì hì đứng đó."Sư phụ, năm mới vui vẻ!
Mùng một đầu năm, tôi mang sủi cảo tới cho chị nè." Nói xong, cô liền hơi cong eo về phía Nam Ương, "Bà chủ Nam chào buổi sáng, năm mới vui vẻ nha, chúc năm mới thật nhiều hạnh phúc!"
Khinh Hoan cười nhận lấy hộp cơm trong tay Minh Vãn Trừng, "Thế nào, tối hôm qua em còn gọi chị ấy là lão tổ, hôm nay lại kêu về bà chủ Nam rồi?"
Biểu tình Minh Vãn Trừng lập tức đọng lại trên mặt.
"Tôi, tối hôm qua tôi, kêu kêu kêu chị ấy là lão tổ.... Sao....?"
"Đúng vậy," Khinh Hoan không để bụng, "Chị thấy Tự Tuyết cũng kêu như vậy. Nam Ương nói, là biệt danh mọi người đặt cho chị ấy?"
Minh Vãn Trừng ngơ ngác nhìn khuôn mặt vô biểu tinh của Nam Ương, vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, đúng, chính là biệt danh, biệt danh mà thôi."
"Có phải em cũng có thể kêu chị như vậy không?
"Khinh Hoan cười ngâm ngâm nhìn về phía Nam Ương bên cạnh. Nam Ương trầm mặc một lát, rầu rĩ nói:"Tùy em.
"Khinh Hoan thấy biểu cảm của cô thế kia liền cảm thấy buồn cười, không để ý nhiều, xách hộp sủi cảo đi vào trước. Cô cầm trước vào phòng bếp hâm nóng, một lát nữa Nam Ương uống thuốc xong vừa lúc có thể ăn một ít. Minh Vãn Trừng thấy Khinh Hoan đi rồi, mới thở ra một hơi thật dài:"Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng sư phụ phát hiện ra cái gì."
"Hôm nay hình như không có quay phim."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!