Chương 19: HAI NGƯỜI ĐÃ CÓ KẾ HOẠCH CÓ CON CHƯA?

Khả năng là do tối hôm qua lái xe đến đây xác thật là quá mệt, Nam Ương hiếm thấy ngủ một giấc lười nhác. Theo lý mà nói, thông thường giờ mẹo cô ấy đã tỉnh dậy, cũng chính là tầm 6 giờ sáng. Nhưng hôm nay cô ấy lại phá lệ ngủ tới 8 giờ.

Hơn nữa còn là bị thanh âm của Tiểu Diệp đánh thức.

"Sao chị lại để bà chủ Nam ngủ trên sô pha....

"thanh âm Tiểu Diệp cố tình đè thấp từ huyền quan truyền đến. Thanh âm của Chúc Khinh Hoan cũng bị ép tới rất thấp:"Chị để cô ấy chọn, là tự cô ấy muốn ngủ sô pha."

"Không phải hai người đã kết hôn rồi sao? Kết hôn lâu vậy rồi chẳng lẽ hai người còn chưa ngủ chung giường?"

".... Chưa."

"Tại sao?"

"Chị... Không muốn."

"Chị không muốn, chị ấy cũng thật sự không chạm vào chị?"

"Ừm, không chạm."

"Bà chủ Nam cũng quá dễ nói chuyện rồi, lần trước ở trong xe nhìn ra được là chị ấy thật sự rất thích chị. Thích như vậy còn có thể nhịn không chạm vào chị, thần tiên gì đây a! Chị xem bà chủ Nam đáng thương như vậy, ngủ sô pha một đêm chắc eo phỏng chừng trật luôn rồi...."

Nam Ương mê mang ngồi dậy, Tiểu Diệp và Chúc Khinh Hoan thấy cô ấy đã tỉnh cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.

"Bà chủ Nam, chị dậy rồi," Tiểu Diệp cười ha hả, "Dậy thì tốt, chị nhanh chóng thu thập một chút, chúng ta xuất phát đến phim trường."

"Hai chúng tôi ra ngoài trước, ở bên ngoài chờ chị." Chúc Khinh Hoan săn sóc kéo Tiểu Diệp ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến Nam Ương thay quần áo.

Nam Ương ngồi dậy khỏi sô pha, còn buồn ngủ đi vào nhà vệ sinh. Sau khi cô ấy rửa mặt xong thuận tay cầm lấy nội y sạch bên cạnh máy sưởi thay đổi, hoàn toàn không ý thức được tối hôm qua cô ấy căn bản là chưa giặt chúng nó.

Nam Ương đã quen mỗi ngày đều có đồ sạch cạnh tay chờ sẵn, cho nên trong lúc nhất thời cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Khi cầm lấy điện thoại đã đầy pin trên bàn trà, cô ấy vẫn không phát giác.

Điện thoại điên cuồng lập lóe thông báo nhắc nhở, mở khóa màn hình, tin nhắn của Tôn Tự Tuyết điên cuồng nhảy ra như đạn bắn. Ý tứ đại khái là sáng nay theo bình thường đến lại không tìm được lão tổ, nếu lão tổ còn không trả lời tin nhắn của cô ấy thì cô ấy sẽ phải báo cảnh sát.

Nam Ương trả lời lại một câu: [đang đi thăm ban.]

Một lát sau, tin nhắn của Tôn Tự Tuyết lại điên cuồng oanh tạc đến, "Lão tổ người đừng có một mình chạy loạn có được không", "Nếu ông nội biết tôi để mất người thì mắng chết tôi", "Ô ô ô hiện tại người đang ở đâu a, gửi địa chỉ cho tôi đi", "Là trường quay phim Thần Vũ sao", "Người có muốn tôi hỗ trợ mang vài thứ qua không", "Xe của người bị gì à", "Thấy trong gara thiếu mất một chiếc BMW hẳn là người lái chiếc đó đi rồi, người có muốn tôi lái chiếc Audi đến không", "Không phải người nói chiếc BMW đó trông rất xấu sao, hôm qua rốt cuộc là sốt ruột cỡ nào mà cứ thể lái chiếc xe không thích đi nha"....

Nam Ương nhíu mày.

Click mở trang cá nhân, vào phần ba gạch phía trên cùng.

Đưa vào danh sách đen.

Chắc chắn.

Ừm.

Thế giới rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Sau khi cô ấy tự mình thu thập xong, cầm lấy áo lông vũ treo trên giá treo mặc vào, lại cẩn thận trùm mũ lên. Lỗ tai của cô ấy rất mẫn cảm, dễ đỏ, không thể để gió lạnh thổi vào.

Nơi này là Thành phố điện ảnh cổ trang Tàng Tả, đây là địa điểm thử nghiệm quốc gia cung cấp cho ngành sản xuất phim ảnh của nước nhà, mười mấy bộ cổ trang thì đã có đến tám bộ được quay ở đây, một gian hàng nhỏ ở đây ít nhất cũng có thể xuất hiện trong ba bộ phim khác nhau.

Cho nên nơi này chú định sẽ là nơi tập trung rất nhiều minh tinh điện ảnh, cùng với một bộ phận fans trung thành đến thăm ban và paparazi nằm vùng khắp nơi.

Tới phim trường rồi, Chúc Khinh Hoan đi thẳng đến phòng hóa trang. Cô là nữ chính, cần phải trân trọng từng giây từng phút một, sáng nay bởi vì đợi Nam Ương thức dậy mà đã đến rất muộn, nếu còn chậm trễ nữa phỏng chừng sẽ khiến đạo diễn tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!