"Chị làm sao vậy?
"Chúc Khinh Hoan nhíu nhíu mày. MC trên sân khấu đã bắt đầu phần mở màn của buổi tiệc tối nay, ánh đèn nơi đại sảnh cũng tối sầm lại, mọi ánh sáng đều tập trung vào phía sân khấu bên trên. Đôi mắt vừa rồi đỏ lên kia cũng bị giấu bên trong u tối, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác."Không có gì.
"Thanh âm Nam Ương bình đạm truyền vào bên tai. Từ thanh âm này có thể nghe ra được, dường như xác thật không có chuyện gì cả. Nhưng Nam Ương không giống người dễ dàng đỏ mắt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lúc đi WC đã xảy ra chuyện? Một lát sau, Nam Ương chủ động mở miệng:"Em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, vừa rồi tôi mới ôm một cô gái, có khả năng là bị chụp được rồi."
Chúc Khinh Hoan ngẩn ra.
Không biết vì sao, trong lòng cô lại đột nhiên có chút hụt hẫng, tiếp theo là ẩn ẩn phát đau.
Cô đang thất vọng cái gì?
Không phải cô nên sớm minh bạch, kẻ có tiền chính là thích tùy tiện như vậy sao? Tùy tiện chỉ cần ở nơi mà cô không nhìn thấy, cô ấy sẽ không kiêng nể gì mà ôm một cô gái khác.
Cô vốn đã chuẩn bị tốt sau khi kết hôn hai người có thể sẽ bằng mặt không bằng lòng, nhưng cô lại không nghĩ tới, các cô vừa mới công bố tin tức kết hôn, đây là lần đầu tiên các cô công khai cùng nhau tham dự một buổi tiệc, Nam Ương lại cứ như vậy gấp không chờ nổi mà tìm người khác.
Cô ấy thật sự vội vàng như vậy sao? Vội vàng đến mức chờ không nổi sau khi tiệc tối kết thúc đi đặt phòng, mạo hiểm bị phóng viên phát hiện, đều phải ở tại hiện trường buổi tiệc cùng người khác khanh khanh ta ta, nhĩ tấn tư ma?
Rất nhanh, thanh âm của Nam Ương đã đánh gãy dòng suy nghĩ miên man của cô.
"Là một người bạn rất lâu rồi không gặp, lâu lắm rồi, cho nên mới ôm một cái." Nam Ương tiếp tục dùng thanh âm nhàn nhạt nói,
"Em đừng hiểu lầm tôi, hôm nào tôi dẫn em tới gặp em ấy. Thực xin lỗi, tôi hẳn là nên hỏi ý kiến của em trước."
Chúc Khinh Hoan nghe cô ấy giải thích, trong lòng sửng sốt vô cùng, mọi cảm xúc mãnh liệt vừa rồi đã chậm rãi rút đi. Sau khi rút đi, không khỏi cười tự giễu trong lòng.
Người ta ôm bạn mình một cái mà thôi, bản thân đã suy nghĩ lung tung rồi.
"Chị ôm bạn chị, hỏi tôi làm gì?" Chúc Khinh Hoan nhẹ giọng trả lời.
"Chỉ có nhận được sự cho phép của em tôi mới có thể ôm người khác."
Thanh âm của Nam Ương vẫn nghe không ra cảm xúc gì, nhưng Chúc Khinh Hoan lại tựa hồ có thể xuyên qua bóng tối, nghe thấy sự chung thủy ẩn bên trong đó.
"......" Chúc Khinh Hoan quay đầu đi chỗ khác, cắn môi dưới, cằm run nhè nhẹ, "Tại sao?"
Tại sao sự "cho phép
"của cô lại quan trọng như vậy? Nam Ương như là nghe được một vấn đề ngu ngốc vô cùng,"Hửm?" Một cái, ngay sau đó vẫn là kiên nhẫn giải thích:
"Bởi vì tôi là người của em. Nếu đôi tay này của tôi muốn chạm vào người khác, đương nhiên hẳn là phải nhận được sự đồng ý của em."
Cô.... Người của cô sao?
Cô cũng có thể có được một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh sao?
Nam Ương đè thấp thanh âm, tiếp tục nói: "Nếu thật sự bị chụp được, tôi sẽ dùng toàn lực áp xuống. Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ tạo thành phiền toái cho em."
Chúc Khinh Hoan trầm mặc trong chốc lát, giọng nói mềm nhẹ: "Không cần xin lỗi tôi, tôi không tức giận."
"Ừm."
Nam Ương không nói nữa. Cô ấy ở trước mặt nhiều người không thích nói chuyện lắm, lần này nói nhiều như vậy thực ra cũng là tình huống hiếm gặp.
Chúc Khinh Hoan nhân lúc xung quanh tối đen, lén lúc nghiêng nhẹ đầu nhìn lén Nam Ương bên cạnh.
Nam Ương ngồi cách cô không gần cũng không xa, sẽ không xa cách quá phận, nhưng cũng sẽ không quá mức chặt chẽ, nhìn ra được khát vọng cô ấy muốn tới gần, cũng đè xuống khát vọng đó như biểu đạt sự tôn trọng đối với cô.
Ánh mắt Chúc Khinh Hoan dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô ấy, cùng với da thịt mịn màng nơi đầu vai. Nhịn không được nghĩ, thời điểm cô ấy ôm người kia, người kia có đụng chạm đến những nơi đó không? Tay của người kia sẽ đặt ở đâu trên người Nam Ương?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!