Cuối tuần qua đi, đồng nghiệp trong công ty đều đang rục rịch.
Dù sao cũng sắp tới Quốc khánh, được nghỉ một khoảng thời gian, không ít người đang lên kế hoạch đi du lịch.
Có người thảo luận ra nước ngoài chơi, có người thảo luận đi du lịch xung quanh Tần Châu, cuối cùng vòng đi vòng lại lại quay về vấn đề "đông người thế này chơi thế nào".
Mãi tới buổi chiều, vẫn có người thỉnh thoảng thốt ra đôi câu liên quan tới vấn đề kia, Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn màn hình máy tính, trong đầu đều là kết cấu tổng thể của "Chiến Thần".
Sau khi Bắc Tề Vũ Thành Đế Cao Đam băng hà, con thứ Cao Vĩ hoàn toàn nắm chính quyền, từ đó cũng triệt để bộc lộ tính tình. Căn cứ theo ghi chép chính sử, chính quyền Bắc Tề lúc này đã vô cùng mục ruỗng, sự hoang dâm vô độ của Cao Vĩ càng khiến Bắc Tề nhanh chóng diệt vong.
Vậy, cô nên chỉnh sửa một chút sự tích của Cao Vĩ, hay là viết theo ghi chép của chính sử.
Có thể thử sáng tạo một chút, chỉ cần không thay đổi sự thật lịch sử là được, những câu chuyện đằng sau chính sử, đương nhiên là không muốn cho người ta biết.
Ấn đường Bạc Mộ Vũ nhíu chặt, ngón tay linh hoạt bắt đầu gõ lên bàn phím.
Vừa tiến vào trạng thái không lâu liền nghe thấy có đồng nghiệp gọi mình một tiếng: "Biên kịch Bạc, giám đốc Tô gọi em lên trên."
"Em biết rồi, lên ngay đây."
Bạc Mộ Vũ gõ chữ, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó mới dừng lại, nhíu mày nhìn phần bản thân vừa viết xong.
Vẫn nên xem đàn chị gọi mình có việc gì trước thì hơn.
Cô uống một ngụm nước làm ướt họng, đứng dậy đi tìm Tô Mạn.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, trợ lí đi tới bên Tô Mạn: "Giám đốc Tô..."
Tô Mạn lập tức ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, "Mau bảo cô ấy vào đi."
Trợ lí mời Bạc Mộ Vũ vào phòng, bưng tách cà phê tới, sau đó Tô Mạn bảo trợ lí ra ngoài, rồi biểu thị Bạc Mộ Vũ ngồi xuống.
"Giám đốc Tô, có chuyện gì sao ạ?"
"Nhất định phải có việc sao? Không có chuyện gì không thể tìm em à?" Xem ra tâm trạng Tô Mạn đang rất tốt, bình thường rất hiếm khi trêu đùa như thế.
"Không phải ạ, em chỉ hỏi thôi." Bạc Mộ Vũ lắc đầu.
"Được rồi, chị đùa em thôi." Tô Mạn khẽ cười, "Gọi em lên đây là có chuyện muốn nói với em, chuyện rất quan trọng."
"Chị nói đi ạ."
Ngón tay Tô Mạn gõ mấy cái lên tài liệu trên mặt bàn, sau khi trầm ngâm liền nói: "Là thế này, sau kì nghỉ Quốc khánh sẽ có một buổi họp mặt của biên kịch trong nước, là do bạn của bố chị tổ chức. Buổi gặp mặt này sẽ có rất nhiều biên kịch nổi tiếng có mặt, công ty chúng ta cũng sẽ có một biên kịch tham gia."
Bạc Mộ Vũ gật đầu biểu thị bản thân đã hiểu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Mạn nở nụ cười nhìn bản thân.
"Giám đốc Tô, chị muốn để em đi ạ?"
Tô Mạn gật đầu: "Đúng thế, chị hi vọng em tham gia, có vấn đề gì sao?"
Ấn đường Bạc Mộ Vũ nhíu lại, sau đó im lặng.
Hoằng Thịnh có không ít biên kịch, tạm thời không nhắc tới những người đã thành danh, hiện đang có rất nhiều biên kịch gia nhập công ty sớm hơn Bạc Mộ Vũ nhưng vẫn mãi chưa được trọng dụng. Chẳng qua bản thân chỉ mới tới công ty, ban đầu có một số lời bàn tán về việc thân quen với Tô Mạn, sau đó kịch bản đang sáng tác lại được xác định làm hạng mục quay phim trong năm sau, nếu buổi gặp mặt biên kịch lần này lại tiếp tục tham dự, chỉ sợ bản thân sẽ bị những đồng nghiệp khác xa lánh.
Tô Mạn cảm nhận được sự do dự của cô, lên tiếng phân tích: "Buổi gặp mặt lần này chắc chắn giúp ích cho sự phát triển của em trong tương lai, có lợi với em, chính là có lợi với dự án sau này của công ty. Những thứ khác thì em không cần suy nghĩ nhiều, năng lực cùng những lời đàm tiếu vốn song hành cùng nhau, giả sử như năng lực của em đủ lớn mạnh, tự nhiên sẽ có một ngày triệt để phá bỏ những lời bàn tán kia."
Hai tay Bạc Mộ Vũ vô thức giữ lấy tay vịn ghế, trong ánh mắt mong chờ của Tô Mạn, cô gật đầu: "Được, em sẽ tham gia."
"Tốt lắm." Tô Mạn khẽ cười, "Còn có một chuyện nữa, vì trong buổi gặp mặt đa phần là tiền bối, cho nên lần này chị sẽ đi cùng em. Có vấn đề gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!