Chỉ khi trong tim có một người, mới để tâm đến từng ý niệm khẽ thoảng nơi đáy mắt kẻ ấy.
Tựa như ta thuở trước, từng vì một ánh nhìn của Giang Chiêu mà trằn trọc không yên.
Tựa như lúc này, Giang Chiêu đang dò xét, mong biết được ta có vì Tống Dao mà bất mãn.
Khi đó, ta đã chủ động dập tắt lòng ghen đang âm ỉ.
Còn Giang Chiêu—hắn không có quyền lựa chọn.
Tình cảm vừa nhen nhóm trong lòng hắn, e rằng chưa đủ sâu, chưa đủ nặng, để khiến hắn nghiêng về ta mà buông bỏ Tống Dao.
Nhưng ngay khi thứ tình cảm ấy vừa định hình, ta đã nhẫn tâm bóp c.h.ế. t nó bằng tay chính mình.
Hắn sẽ không cam tâm. Hắn sẽ nghi hoặc. Hắn sẽ phẫn nộ.
Mà ta, sẽ trở thành cái gai giữa hắn và Tống Dao—cái gai mọc sâu trong huyết nhục, chẳng thể dễ dàng nhổ bỏ.
Mẫu thân từng nói ta nhỏ nhen, hóa ra là lời bóng gió ấy đã nhìn thấu lòng ta tự thuở nào.
Ta vui mừng khi thấy bọn họ đau khổ, giống như ta từng đau khổ vì họ.
Sau khi rời phủ, có một nam nhân toàn thân hắc y chắn trước mặt ta.
Hắn liếc nhìn tay nải ta mang, giọng trầm thấp:
"Tống Du?
"Ta nhìn hắn đầy cảnh giác, trên người hắn mang sát khí, tuyệt chẳng giống kẻ lương thiện. Hắn ôm kiếm trong tay, lười biếng nói:"Tỷ tỷ ngươi bảo ta theo sau, ngăn ngươi quay đầu trở lại."
Ta bất giác lùi một bước, giọng trầm lạnh:
"Ngươi… định g.i.ế. c ta?"
Hắc y nhân khẽ cười, ánh mắt nhàn nhạt:
"Ta không g.i.ế. c nữ tử. Mau đi đi. Nếu chậm một khắc, cửa thành sẽ đóng."
Ta khẽ thở phào, yên lặng bước vào lộ trình đã định sẵn, mượn bóng đêm che thân, lẩn tránh mọi ánh mắt.
Trước khi cửa thành đóng lại, ta kịp đến chiếc xe ngựa đã chờ sẵn.
Nam nhân hắc y kia chính là người đánh xe.
Gió đêm lật tung rèm cửa, từ xa, ta bắt gặp một bóng dáng quen thuộc—Giang Chiêu đang tranh cãi với Tống Dao bên vệ đường.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, cố ép nàng quay lại, mặc nàng vùng vẫy phản kháng.
Hình ảnh ấy thoáng hiện rồi mất hút nơi màn đêm.
Ta thu ánh mắt về, siết chặt bọc hành lý trong tay.
Từ nay, ta sẽ không đợi hắn nữa, không để tâm tư bị trói chặt trên người hắn, không vì hắn vui mà vui, không vì hắn giận mà sợ hãi.
Ta vốn không có cố hương, chỉ cần lòng yên, nơi nào chẳng phải chốn về?
Lần này, đối diện với sự tùy hứng của Tống Dao, Giang Chiêu đã chẳng còn nhẫn nại.
Hắn không thể buông bỏ nàng, không thể nhìn nàng sa vào hiểm nguy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!