Chương 7: (Vô Đề)

"Chớ hồ ngôn loạn ngữ!"

Lời quát mang theo vài phần nghiêm khắc khiến Tống Dao thoáng sững sờ, mà Giang Chiêu liền thu lại giọng điệu, trầm thấp ôn tồn:

"Những lời này tổn thương đến thanh danh của nàng ấy. A Du là người hiền lương, nàng lại là trưởng tỷ, nàng càng nên che chở, chứ không phải gây thêm điều tiếng."

Tống Dao cắn chặt môi, hung hăng liếc mắt nhìn ta một cái, đoạn xoay người bỏ đi.

Giang Chiêu, vì ánh mắt ấy, rốt cuộc cũng quay đầu, bắt gặp ánh nhìn của ta.

Ta bước qua ngưỡng cửa, mùi rượu trên người hắn nồng đượm, xộc thẳng vào mũi. Ta bèn gọi hạ nhân chuẩn bị nước nóng, sai người hầu hạ hắn thay y phục, tẩy rửa.

Khi hắn trở về phòng với dáng vẻ sạch sẽ, thanh tú, ta đã luyện được hai trang chữ.

Hắn thuận tay nhặt một tờ, giọng nói mang theo đôi phần lơ đãng:

"Chữ của A Du, ngày một tinh tế."

Hắn dường như mang tâm sự, khẩu khí cũng không còn lạnh nhạt như xưa.

"Những điều phu quân dạy, thiếp đều để tâm học hỏi."

Hắn hơi dừng lại, khẽ nắm lấy tay ta:

"Tống Dao xưa nay không ưa văn thư, nàng ấy bảo viết chữ nhàm chán, tiên sinh lại chỉ giảng đạo lý khô khan. Còn nàng, không thấy khổ ư?

"Nhắc đến Tống Dao, ánh mắt hắn rơi trên mặt ta, tựa như đang dò xét phản ứng. Ta chỉ khẽ mỉm cười:"Tỷ tỷ từ bé theo phụ mẫu, học rộng biết nhiều. Thiếp thì muộn màng, may có phu quân dạy dỗ, chẳng dám buông lơi.

"Hàng mi hắn khẽ nhíu lại, tựa hồ không hài lòng với lời ta. Nhưng hắn muốn ta đáp thế nào đây?"Nàng" – hắn trầm ngâm – "ngày một trầm ổn.

"Trong đầu ta chợt vụt qua một hình ảnh. ✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó"xứng đáng

"với tiêu chuẩn của page* Ta ngẩng nhìn hắn, chậm rãi nói:"Khóc lóc, oán than… chỉ khiến phu quân thêm chán ghét. Thiếp đang học theo chàng."

Giang Chiêu thoáng giật mình:

"Học theo ta?"

Ta gật đầu, mỉm cười dịu dàng:

"Tiên sinh dạy học vấn, phu quân dạy cách xử thế. Mỗi điều thiếp đều khắc ghi."

Lời ấy là thật tâm.

Chính nhờ đọc sách, học lễ, ta mới hiểu rõ thứ âm ỉ trong lòng mình lâu nay—là đố kỵ.

Nó như sâu mọt, gặm nhấm m.á. u thịt từng chút, từng chút một, lớn dần trong vô hình.

Nếu không kịp nhận ra, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một nữ nhân oán hận, cả ngày dằn vặt, bị tình cảm giữa Giang Chiêu và Tống Dao cuốn vào vòng xoáy, không có đường thoát.

May thay, chính Giang Chiêu mời tiên sinh đến, giúp ta tiếp xúc với gia vụ, đụng tới sổ sách. Nhờ thế, bọc hành lý của ta, từng chút từng chút, được vun đầy.

Ta thật tâm cảm kích hắn.

Dẫu phải rời khỏi mối hôn nhân này, ta cũng không hoàn toàn trắng tay.

Từ một nữ tử chỉ biết lấy lòng, ta đã học được cách vì mình mà sống.

Vì lẽ đó, ta cười rạng rỡ hơn, ánh mắt cong cong, dịu dàng nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!