Chương 2: (Vô Đề)

Tỷ tỷ trở về.

Một năm chu du, nàng mang về một công tử tiêu sái, dung nhan tuấn tú, tính tình phóng khoáng.

Nàng dẫn người ấy đến bái phỏng phu thê ta, còn mang theo lễ vật hậu hĩnh.

Giang Chiêu vẫn như cũ, cung kính nhã nhặn, chu đáo tiễn khách.

Tỷ tỷ nhìn hắn, bật cười nhẹ:

"Ngươi thành thân rồi mà vẫn chẳng thay đổi, vẫn cứng nhắc như thuở trước.

"Hắn chỉ nhíu mày, không đáp. Đêm ấy, hắn vào tẩm phòng, chậm rãi vuốt tóc ta, giọng khẽ khàng vang lên:"Tống Du, ta và nàng là phu thê, cũng nên tròn đạo phu thê.

"Đó là lần đầu tiên, hắn thật sự chạm vào ta. Sáng hôm sau, hắn tự tay vẽ mày cho ta. Lòng ta hoan hỉ, cảm thấy đã thật sự bước vào lòng hắn. Ta kể chuyện trong phủ, kể về chú chó nhỏ nay đã biết giữ nhà, kể về tiên sinh khen ngợi chữ ta viết ngày càng đẹp. Kể rằng bà bà đã giao cho ta nửa phần gia vụ, ta chưa từng phạm sai. Giang Chiêu lặng lẽ nghe, lúc vẽ xong, đặt bút xuống, nhìn ta:"Lời lẽ quá nhiều, mất đi vẻ trầm ổn. Nàng là chủ mẫu, nên giữ nghiêm cử chỉ.

"Tim ta khựng lại. Giang Chiêu không thích ta nói nhiều. Sau này… ta sẽ không nói nữa. Tỷ tỷ hồi phủ, chẳng mấy ngày đã thường lui tới Giang phủ, phần lớn là cùng vị thiếu hiệp kia đồng hành. Ba người họ thường cùng nhau dạo chơi, đến tận lúc chiều tà, Giang Chiêu mới một mình trở về phủ. Từng có lần, tỷ tỷ ngỏ ý muốn dẫn ta cùng đi. Nhưng Giang Chiêu chẳng chần chừ, chỉ nhàn nhạt đáp:"A Du còn phải xử lý công việc trong phủ, khó lòng phân thân."

Hy vọng le lói trong ta lập tức tắt ngấm, nhưng ngoài mặt vẫn gượng mỉm cười, dịu giọng đáp lời tỷ tỷ:

"Ừm, muội còn chút việc phải làm, không tiện ra ngoài."

Tỷ tỷ lập tức bĩu môi, giả bộ trách móc:

"Các ngươi là đang ám chỉ ta nhàn rỗi vô sự hay sao?"

Vị thiếu hiệp nọ cười cợt, lời lẽ chẳng nể nang:

"Hóa ra nàng cũng tự biết à?"

Hai người ngươi tới ta lui, cười nói đùa giỡn, Giang Chiêu đứng bên cũng lộ ý cười nơi đáy mắt, dịu dàng nhìn tỷ tỷ, trầm giọng nói:

"Không phải ta có ý đó."

Ba người cùng rời đi, để lại một mình ta đứng nơi hành lang gió lộng, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ khuất dần cuối lối.

Tỷ tỷ hoạt bát như gió xuân, bước đi giữa hai người, mỗi cử chỉ đều tự nhiên hài hòa, như vốn dĩ nên là một phần trong khung cảnh ấy.

Ta cứ đứng như vậy, ánh mắt chẳng rời, mãi đến khi bóng dáng họ biến mất sau cánh cổng, ta mới chậm rãi thu lại tầm nhìn.

Một giọt nước không biết từ bao giờ rơi xuống, chậm rãi lăn khỏi mi mắt.

Hóa ra, trong mắt Giang Chiêu… không phải nữ tử nào cũng cần phải trầm ổn.

Hắn từng khuyên ta phải nghiêm trang, phải điềm tĩnh, nhưng trước tỷ tỷ lí lắc vô tư, hắn lại chẳng lấy đó làm điều.

Giây phút ấy, ta chợt ao ước được như tỷ tỷ – sống một đời tự do tùy tâm, nói cười không câu thúc.

Không, phải nói là… ta đang đố kỵ.

Tiên sinh từng giảng:

"Kẻ vì lòng ghen ghét mà sinh tâm đố kỵ, ấy là si mê ngu muội. Phận nữ nhi đã gả làm thê, phải lấy nhu thuận làm đầu, tâm không được rối loạn, bằng không tất gây họa cho gia môn."

Ta biết vậy.

Biết rõ, nhưng trong lòng lại đau đến nghẹt thở, như có ai dùng tay lạnh bóp nghẹn trái tim, từng chút, từng chút một nghiền nát.

Ta không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!