Chương 7: Người trong bóng tối

Đêm đã khuya, trăng mỏng như tơ liễu vắt ngang chân trời, mây nhạt trôi lững lờ như sương phủ vạt áo trời.

Trong lòng đất tối tăm phía sau Luyện Dược Đường, nơi những kẻ thường ngày chẳng mấy ai dám đặt chân tới, có một đạo động phủ ngầm bị lãng quên giữa đá núi và rễ cổ mộc, gió thổi qua khe đá, mang theo hơi thuốc đã mục, nhàn nhạt như hư ảnh của quá khứ.

Nơi đó, hai người lặng lẽ đối diện nhau.

Một người vận y sam xám tro, thân hình cao gầy, tóc đen xõa ngang vai, ánh mắt như nước giếng cổ sâu không đáy, tĩnh mà không lặng.

Một người khoác trường bào đen thêu viền tím, tay áo nhẹ phẩy theo gió, đôi mày sắc như đao, chính là Mạc Tuyên tâm phúc dưới trướng Thương Vô Đạo, chuyên phụ trách những vụ giao dịch ẩn mật trong tông.

Lửa lồng linh diễm trong góc động khẽ chập chờn, soi lên khuôn mặt hai người, chia ánh sáng thành những mảng tranh tối tranh sáng, như lòng người nơi này: sáng chẳng thật, tối chẳng minh.

Ngươi trở về rồi, Mạc Tuyên cất lời, giọng nói trầm thấp, như lưỡi đao trượt nhẹ qua vỏ.

"Ta còn tưởng không ai về nổi từ nơi đó."

Bùi Phàm không trả lời, hắn chỉ đưa tay vào tay áo, chậm rãi lấy ra một vật.

Đó là một tấm ngọc giản xưa cũ, mặt ngoài phủ lớp sương lam mờ nhạt như hàn băng, góc trái vẫn còn lưu lại dấu cháy nhè nhẹ, dấu tích của pháp trận khi bị cưỡng giải.

Ngay khoảnh khắc ngọc giản hiện ra, lửa linh diễm trong động bỗng dao động dữ dội, tựa như cảm nhận được khí cơ bất tường.

Mạc Tuyên liếc mắt, trong đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.

Đây là…

Địa Hỏa Biến – Dẫn Pháp Tâm Quyết Bùi Phàm khẽ đáp, giọng nhẹ như khói hương trong cổ miếu.

"Tầng ba kho cấm, bản chính."

Bốn chữ bản chính rơi ra khỏi miệng hắn, nặng tựa ngàn cân.

Mạc Tuyên giật mình. Hắn vội đưa hai tay tiếp nhận ngọc giản, thần thức thầm vận, xuyên vào bên trong dò xét. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn biến đổi, vừa mừng vừa kinh, vừa kính vừa nghi.

"Làm sao ngươi làm sao vượt được tầng ba?" hắn trầm giọng hỏi.

Bùi Phàm ngước mắt, ánh nhìn thản nhiên tựa mây trôi:

"Trận pháp là đạo lý, mà đạo lý, có thể diễn hóa."

Ngươi là ai?

Mạc Tuyên siết nhẹ ngọc giản trong tay.

"Kẻ tu Nạp Khí sơ kỳ, không thể có thủ đoạn như thế."

Ta, Bùi Phàm hơi mỉm cười

"Chỉ là một tạp dịch nghèo khó, tìm đường sống trong tuyệt lộ."

Lời lẽ bình thản, nhưng mỗi chữ thốt ra đều khiến Mạc Tuyên cảm thấy như có mũi kim châm nhẹ sau gáy, hắn biết, người trước mặt tuyệt không đơn giản, mà càng không thể đo lường bằng ánh mắt thường nhân.

"Ngươi không để lại pháp vận, Trận pháp không còn dư âm?" hắn hỏi tiếp, giọng đã hạ xuống một phần, không còn ngạo mạn như lần gặp trước.

Không. Bùi Phàm đáp, ngón tay khẽ chạm lên phiến đá bên cạnh, nơi một lớp tro vụn đã tụ thành hình tròn nhỏ như hoa văn.

"Ta để lại dấu vết nhưng là dấu vết dành cho một người khác."

Ý gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!