Chương 6: Khó tìm

Trời còn chưa rạng, thiên không vẫn phủ tầng sương bạc, linh khí giữa các phong tựa hồ ngưng đọng, vạn vật yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng linh tuyền nhỏ giọt từ vách đá xa xăm.

Thình lình

Bốn hồi chuông trầm trầm vang lên từ Chấp Pháp Phong, xuyên qua tầng tầng linh quang, chấn động toàn bộ nội giới Lăng Thiên Tông.

Chuỗi chuông ấy không phải báo hiệu thường nhật, mà là dấu hiệu của Phong Tỏa Giới Cục" một thủ đoạn nghiêm mật của Chấp Pháp Điện, chỉ sử dụng khi có dị biến trọng đại trong các cấm địa.

Chỉ trong chớp mắt, từng đạo linh văn ẩn giấu trong tông môn đồng loạt hiện ra, như mạch máu thiên địa phát quang.

Kho cấm Hàn Ngọc Phong, nơi cất giữ điển tịch và cấm thư thất truyền, đã xảy ra chấn động.

Ba tầng kết giới cổ lão bị giải trừ trong lặng lẽ, không lưu lại bất kỳ khí tức tu hành nào, cũng không để sót dấu vết p·há h·oại.

Trong điện linh kính giá·m s·át, một vị trưởng lão áo đen cau mày, giọng trầm xuống:

"Không dấu pháp lực, không dao động linh khí, không tổn thất tài liệu, nhưng kết giới bị hóa giải, như có bàn tay vô hình vén qua sương mù."

Một vị khác gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ trầm:

"Giữa thiên địa, có thể đi qua linh trận mà không để lại pháp tích, e rằng hoặc là cổ tu, hoặc là dị loại không thuộc đạo pháp thường quy."

"Cho dù là gì, cũng không thể khoan dung."

"Khởi động thanh tra! Bắt đầu từ tạp dịch, nội môn, khách khanh, chân truyền, bất kỳ ai từng đặt chân gần Hàn Ngọc Phong trong ba ngày qua đều phải tra xét!"

Một tấm lệnh phù bằng ngọc bích được đưa lên không trung, lập tức hóa thành hàng ngàn luồng ánh sáng tỏa về các phong, linh kính bay đầy trời, thần thức quét ngang không để sót mảy may.

Cùng lúc đó, tại Lăng Tiêu Điện.

Nơi đây cao ngất giữa vân vụ, linh áp ngưng thực, là chỗ Phụng Thừa Thiên thường tọa thiền, không người dám q·uấy n·hiễu.

Trong đại điện yên tĩnh, trầm hương quấn quanh, ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống bạch ngọc đài nơi một nữ tử áo trắng đang quỳ tĩnh lặng.

Lăng Tuyết, Đại sư tỷ tông môn, đệ nhất chân truyền, cũng là trưởng nữ của Phụng Thừa Thiên.

Khuôn mặt nàng tuyệt mỹ như băng sương, ánh mắt tuy bình lặng nhưng sâu trong đó vẫn còn rung chấn chưa yên.

Trước mặt nàng, Phụng Thừa Thiên mặc tử y, tóc bạc như tuyết rủ ngang vai, tay chắp sau lưng, đứng lặng như cổ tùng thiên niên.

Thần thái hắn, uy nghiêm đến mức khiến linh khí bốn phía cũng phải lặng im.

Kể lại từ đầu. Giọng hắn trầm thấp như nước suối chảy dưới chân núi, không nhanh, không chậm.

Lăng Tuyết cung kính đáp:

"Tối qua, nữ nhi cảm ứng được dị biến trong trận, lập tức phi thân đến Hàn Ngọc Phong, nhưng khi tới nơi, người ấy đã giải kết giới, tiến nhập tầng ba."

"Nữ nhi truy kích, nhưng không thể giữ lại."

Phụng Thừa Thiên khẽ nhíu mày:

"Không thể giữ lại? Là cường giả Kim Đan?"

Lăng Tuyết lắc đầu, thanh âm như sương mỏng:

"Không giống Kim Đan, cũng không phải Trúc Cơ, người ấy không có tu vi rõ ràng, nhưng mọi pháp tắc quanh thân hắn đều trở nên vô dụng."

"Trận pháp ta bày tan rã như hư không. Kiếm ý bị triệt tiêu trước khi chạm đến, thậm chí không cảm ứng được thần hồn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!