Trong đêm tĩnh mịch của Hàn Ngọc Phong, gió lạnh thổi qua từng ngọn cây, mang theo hơi sương lạnh buốt.
Bùi Phàm như một con cáo già, lẩn trốn giữa rừng đá, từng bước chân của hắn nhẹ nhàng như không chạm đất, Hắn biết rằng, nữ tử áo trắng kia không dễ dàng từ bỏ việc t·ruy s·át.
Sau khi thoát khỏi nhà kho, hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây, hỗn Độn Khí trong người vận chuyển liên tục, giúp hắn che giấu hoàn toàn khí tức, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng thần thức lạnh lẽo đang quét qua từng ngóc ngách của núi rừng.
"Không thể để cô ta đuổi kịp" Bùi Phàm thầm nghĩ, hắn nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến khu vực rừng rậm phía đông, nơi đây cây cối um tùm, địa hình phức tạp, là nơi lý tưởng để trốn tránh.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp đối thủ.
Vừa bước vào rừng, một tiếng gió xé không khí vang lên. Bùi Phàm lập tức né sang một bên, một tia kiếm quang sắc bén như tuyết cắt ngang thân cây phía sau hắn, khiến nó đổ ập xuống với một tiếng rầm lớn.
"Ngươi nghĩ có thể chạy thoát sao?"
Giọng nữ tử vang lên từ phía trên, thanh lãnh mà đầy uy nghiêm.
Bùi Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử áo trắng đứng trên một cành cây cao, phi kiếm trong tay nàng tỏa ánh sáng xanh nhạt, như một vì sao lạnh giữa đêm đen.
Dưới ánh trăng, dung nhan của nàng càng thêm xuất chúng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Hắn cười khẽ, giọng điệu bình thản:
"Tiên tử đuổi theo ta làm gì, chẳng lẽ một tạp dịch đệ tử như ta lại đáng để tiên tử bận tâm?"
Nữ tử nhíu mày, kiếm ý quanh người càng thêm sắc bén.
"Ngươi không phải tạp dịch đệ tử bình thường, một kẻ có thể phá trận cấm, lẻn vào nhà kho, lại còn thoát khỏi thần thức của ta, không đơn giản."
Bùi Phàm thở dài, trong lòng biết rằng không thể dùng lời nói để thoát thân, hắn lặng lẽ vận chuyển Hỗn Độn Khí, chuẩn bị cho một trận chiến không thể tránh khỏi.
"Vậy tiên tử định làm gì?"
Hắn hỏi, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Nữ tử không trả lời, chỉ đưa tay lên, phi kiếm trong tay nàng bắn ra một đạo kiếm quang thẳng về phía hắn, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy một vệt sáng lóe lên trong không khí.
Bùi Phàm gầm lên một tiếng, toàn thân khí huyết cuồn cuộn, Hỗn Độn Khí bộc phát, hình thành một lớp màng bảo vệ xung quanh người, kiếm quang đâm thẳng vào lớp màng, nhưng thay vì xuyên thủng, nó lại bị nuốt chửng một cách kỳ lạ.
Nữ tử kinh ngạc, đôi mắt nàng mở to.
"Ngươi... ngươi tu luyện công pháp gì?"
Bùi Phàm không trả lời, lợi dụng cơ hội nàng phân tâm, hắn bật người lên cao, chân đạp mạnh vào thân cây, thân hình như tên bắn lao về phía nữ tử, tay phải hắn nắm chặt, một luồng Hỗn Độn Khí cuộn trào, đánh ra một quyền trực diện.
Nữ tử nhanh chóng lấy lại tinh thần, phi kiếm trong tay nàng vẽ một vòng cung, ngăn cản đòn t·ấn c·ông của hắn, hai luồng lực lượng v·a c·hạm, tạo ra một t·iếng n·ổ lớn, khí lãnh tỏa ra khiến cây cối xung quanh rung chuyển.
Bùi Phàm bị đẩy lùi vài bước, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không suy chuyển.
"Tiên tử mạnh thật, nhưng muốn bắt ta cũng không dễ dàng."
Nữ tử lạnh lùng đáp:
"Ngươi quá tự tin rồi."
Nàng vung tay, phi kiếm phân thành chín đạo kiếm ảnh, bao vây Bùi Phàm từ mọi hướng, mỗi đạo kiếm ảnh đều mang theo sát khí lạnh lẽo, khóa chặt mọi đường thoát của hắn.
Bùi Phàm cảm nhận được nguy hiểm, nhưng hắn không hoảng sợ, Hỗn Độn Khí trong người hắn bắt đầu xoáy nhanh, như một cơn lốc nhỏ, hút lấy linh khí xung quanh.
Phá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!