Hôm nay, như thường lệ, Bùi Phàm lại thấy mình ở trong đám đông đệ tử, những người đang vội vã chạy đi chạy lại, lo toan cho những công việc thường ngày.
Nhưng hắn không giống họ, mắt hắn sắc bén, chỉ nhìn vào những thứ mà người khác dễ dàng bỏ qua.
Hắn không chỉ là một tạp dịch đệ tử vô danh, mà đang âm thầm quan sát từng động tĩnh, tìm kiếm cơ hội.
Mới mấy ngày trước, hắn đã nghe được một cuộc trò chuyện giữa một nhóm đệ tử ngoại môn, bàn tán về một cuộc đấu giá sắp diễn ra.
Đúng là cơ hội hắn chờ đợi, cuộc đấu giá này không phải là một sự kiện công khai, chỉ những người có mối quan hệ hoặc quyền lực nhất định mới có thể tham gia.
Và Bùi Phàm biết rằng, đây là một cơ hội không thể bỏ qua, nhưng hắn không thể tham gia một cách lộ liễu, không thể tỏ ra quá tham lam hay quá phô trương, mục tiêu của hắn là tiếp cận, là tạo dựng một mối quan hệ có lợi cho bản thân.
Cuối cùng, ngày đấu giá cũng đến, Bùi Phàm nhẹ nhàng bước qua cánh cửa của một khu vực tách biệt trong tông môn, nơi mà không ai biết đến trừ những người trong giới quyền lực.
Mọi người có mặt ở đây đều là những người có tiền, có thế, có tầm ảnh hưởng trong tông, và đứng trong đám người đó, một gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, thu hút ánh mắt của Bùi Phàm, đó là Mạc Tuyên, đệ tử thân cận của Thương Vô Đạo.
Hắn không phải là người dễ tiếp cận, Bùi Phàm nhận thấy đôi mắt Mạc Tuyên luôn lạnh lùng, như thể không mấy quan tâm đến những thứ xung quanh.
Hắn đứng đó, lặng lẽ quan sát từng món đồ được đưa ra đấu giá, nhưng chính lúc đó, một món đồ đã thu hút sự chú ý của hắn là viên Hỏa Linh Thạch, món đồ này có giá trị vô cùng lớn, không chỉ là một tài nguyên quý hiếm, mà còn là chìa khóa để nâng cao sức mạnh của những ai luyện công theo hỏa hệ, và Bùi Phàm biết, đó chính là cơ hội của mình.
Bùi Phàm bước lại gần, nhẹ nhàng bắt chuyện.
"Viên Hỏa Linh Thạch này thực sự rất đặc biệt," Hắn lên tiếng, để lộ sự hứng thú trong giọng nói, cố gắng tạo ra một ấn tượng tự nhiên nhất có thể.
"Đối với những ai luyện hỏa công, nó chắc chắn sẽ là một tài nguyên quý giá, ngươi không thấy sao?"
Mạc Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sắc như dao, nhưng không lộ vẻ khó chịu hay ngạc nhiên, cả hai đứng im lặng một lúc, như thể đang đánh giá nhau, hắn khẽ nhếch môi, trả lời một cách ngắn gọn:
Đúng vậy.
Không khí giữa họ trở nên im lặng, nhưng Bùi Phàm không bỏ cuộc, hắn tiếp tục mở rộng câu chuyện, không chỉ dừng lại ở viên đá quý mà đã khéo léo chuyển sang những cuộc giao dịch mà hắn có thể cung cấp, hắn biết rõ rằng Mạc Tuyên, với vị trí của mình trong phe Thương Vô Đạo, sẽ là người có thể giúp hắn tiếp cận t·hế g·iới n·gầm của tông môn.
Bùi Phàm mỉm cười, không vội vã, chỉ nói một cách từ tốn:
"Nếu ngươi cần tìm nguồn tài nguyên hoặc những món đồ đặc biệt, tôi có thể giúp đỡ, tất nhiên, tôi không chỉ muốn có lợi cho mình, giao dịch đôi bên, một sự hợp tác có lợi cho cả hai."
Mạc Tuyên nhìn hắn lâu đến mức khiến Bùi Phàm cảm thấy như đang bị chặt chẽ quan sát, hắn có thể cảm nhận được sự tính toán trong ánh mắt của Mạc Tuyên, thế nhưng, hắn không hề có ý định dừng lại.
Mối quan hệ này không thể dễ dàng bị phá vỡ chỉ vì một cuộc trò chuyện đơn giản.
Cuối cùng, Mạc Tuyên nói, giọng điệu bình thản nhưng vẫn ẩn chứa sự thận trọng:
"Nếu có thể, ta sẽ xem xét, ngươi là một người không tầm thường, có thể có những giá trị không phải ai cũng có, nhưng nhớ kỹ, trong giới này, không ai cho không ai cái gì, hợp tác, nhưng phải có lợi cho cả hai."
Bùi Phàm chỉ khẽ gật đầu, miệng mỉm cười nhưng không nói gì thêm, hắn đã làm đúng như kế hoạch, gieo vào đầu Mạc Tuyên một suy nghĩ.
Hắn biết, cơ hội này sẽ không đến lần thứ hai, từ giờ, hắn sẽ không để bất kỳ cơ hội nào trôi qua mà không tận dụng, kể cả những giao dịch ngầm, những mối quan hệ giữa các phe phái.
Khi cuộc đấu giá kết thúc, Bùi Phàm không ra về ngay, hắn tiếp tục ở lại, quan sát và nghe ngóng thêm thông tin, quyết tâm không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, dù là nhỏ nhất.
Hắn biết rằng, trong một tông môn như Lăng Thiên, người sống sót và thành công không chỉ có sức mạnh, mà còn phải biết cách tạo dựng và duy trì các mối quan hệ.
Gió đêm lùa nhẹ qua hành lang đá của khu vực bí mật, mang theo hương thơm của linh dược từ nơi xa xăm.
Bùi Phàm đứng lặng dưới ánh đèn mờ ảo treo trên trụ đá, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng Mạc Tuyên khuất dần trong màn sương, trong lòng hắn dậy lên một niềm tin mãnh liệt, hạt giống đã gieo, giờ chỉ còn đợi thời cơ nảy mầm.
Nhưng Bùi Phàm biết rõ, tiếp cận Thương Vô Đạo không thể chỉ dựa vào một cuộc gặp thoáng qua, hắn cần nhiều hơn tin tức, lý do, và đặc biệt là giá trị.
Mạc Tuyên chỉ là mắt xích đầu tiên trong chuỗi mạng lưới phức tạp mà Thương Vô Đạo kiểm soát mạng lưới của những giao dịch bí mật, mua bán tài nguyên cấm, trao đổi linh đan k·hông r·õ n·guồn g·ốc, và thậm chí là cả thông tin nội bộ của các trưởng lão.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!