Chương 2: Căn Nguyên Vạn Đạo

Trong khoảnh khắc im ắng đó, Bùi Phàm nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt khép hờ khẽ run lên, hắn không hề biết rằng, sự biến hóa bên trong cơ thể mình, đã âm thầm bắt đầu.

Luồng Hỗn Độn Chi Khí kia như một dòng sông nguyên thủy, không có hình, không có chất, nhưng lại mang theo ý chí sơ khai của tạo hóa. Nó len lỏi vào từng tấc máu thịt, từng mảnh gân cốt, không vội vã, không dữ dội, mà như một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thẩm thấu.

Trong đan điền của hắn, vốn là một mảnh tăm tối trống rỗng, giờ đây lại mơ hồ có một đốm sáng nhỏ li ti, chập chờn như ngọn nến trong đêm giông.

Đốm sáng ấy chính là Hỗn Độn Chi Khí đang ngưng tụ thành hình thức sơ khai của linh điểm, tiền đề để mở ra Nạp Khí Cảnh.

Thân thể Bùi Phàm trong khoảnh khắc ấy như biến thành một cánh đồng khô cằn được tưới tắm bằng sương mai, mọi tế bào như tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn năm.

Hắn cảm thấy ngực mình nóng lên, máu trong người không còn lưu thông theo quán tính bình thường, mà dường như đang bị Hỗn Độn Chi Khí kéo đi theo những dòng chảy khác lạ, những tuyến vận hành chưa từng xuất hiện trong y học hiện đại, nhưng giờ đây lại trở thành đạo mạch sơ khai, dấu hiệu cho thấy thể tu chân chính đã khởi động.

Không có linh lực tràn trề như trong tiểu thuyết.

Không có ánh sáng kỳ ảo.

Chỉ có một cảm giác... rất thật.

Nhưng bên dưới lớp đau đó, là sự sống mới đang hình thành.

"Cái này?" Bùi Phàm mở mắt.

Ánh sáng đỏ lòm của buổi chiều tà Vân Châu rọi xuống khuôn mặt dính đầy máu khô của hắn.

Hắn không biết mình đã b·ất t·ỉnh bao lâu, chỉ biết rằng, mọi thứ trong cơ thể đã thay đổi.

Mắt hắn sáng hơn, có thể thấy rõ những cọng cỏ nhỏ run rẩy trong gió ở khoảng cách mười trượng.

Tai hắn nhạy hơn, nghe rõ tiếng rì rào từ con suối nhỏ sau núi, cách nơi hắn nằm cả mấy dặm.

Da hắn không còn tê rát vì những v·ết t·hương, mà trở nên ấm áp, đàn hồi, tựa như lớp da trẻ con nhưng lại dày chắc như da thú.

Hắn chống tay ngồi dậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân vang lên từng tiếng răng rắc nhỏ, không phải tiếng gãy xương, mà là cốt tủy đang tự điều chỉnh, tái cấu trúc.

Hắn run lên.

Không phải vì lạnh.

Mà là vì cảm giác kỳ dị, cơ thể hắn đang dần thoát ly phàm thể, như thể thứ lực lượng kia đang tẩy rửa hết tất cả dấu vết của kiếp sống thế tục trước đó.

Dù chưa biết gì về tu hành, dù ký ức của thân xác này vẫn còn mơ hồ trong đầu hắn, Bùi Phàm vẫn hiểu:

"Ta đang tái sinh."

Không phải huyễn hoặc, không phải ảo tưởng.

Ngay đêm đó, Bùi Phàm trốn vào một vách đá hoang vắng, cách xa lều trại tạp dịch, nơi đây, hắn ngồi xếp bằng, lần đầu tiên nghiêm túc cảm nhận thân thể.

Hắn không biết tu luyện ra sao, nhưng Hỗn Độn Chi Khí trong người dường như có linh, tự hành vận chuyển, hắn chỉ cần thở nhẹ, thì luồng khí đó liền men theo một vòng kinh mạch trong cơ thể, rồi lặng lẽ trở về đan điền, để lại cảm giác dễ chịu như được ngâm mình trong suối nước nóng.

Ban đầu, luồng khí ấy chỉ di chuyển rất chậm, nhưng chỉ sau ba vòng hô hấp, tốc độ liền tăng gấp đôi.

Mỗi lần như vậy, đan điền của hắn lại sáng hơn một chút, nột tia sáng xám tím như sương mù ngưng tụ lại, tựa như đang cố mở ra một điểm trung tâm năng lượng, huyệt đạo nạp khí đầu tiên!

"Chẳng lẽ đây là bước đầu tiên của cảnh giới Nạp Khí?"

Hắn không biết, nhưng không ngừng điều tức, cứ để Hỗn Độn Chi Khí tự hành theo vòng vận chuyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!