Chương 16: Phân Tích Hợp Tác

Bùi Phàm, sau khi quan sát tình hình xung quanh, ngồi xuống một tảng đá lớn, đôi mắt khép hờ, chìm vào suy nghĩ, mặc dù tình thế hiện tại hết sức nguy hiểm, nhưng hắn không thể vội vàng hành động, cơn sóng dữ trong lòng tạm thời lắng xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng, tính toán từng bước một.

Hắn đã đi vào sâu trong Tối Huyệt Cổ Lâm, nơi mà linh khí hỗn loạn, yêu thú ẩn nấp khắp nơi và mọi thứ đều tràn ngập nguy hiểm.

Dù có thể dùng hỗn độn khí của mình để đối phó với không ít kẻ thù, nhưng đối mặt với trận pháp cổ quái, yêu thú khủng kh·iếp và những thế lực tà đạo, hắn biết rõ rằng mình cần một chiến lược cẩn thận.

Bùi Phàm khẽ nhíu mày, trận pháp Huyễn Yểm Trận của Âm La Tông là mối nguy lớn, dù hắn có thể phá giải những trận pháp đơn giản, nhưng Huyễn Yểm Trận lại liên quan đến âm linh và oán khí, điều này vượt qua phạm vi mà hắn có thể giải quyết một cách nhanh chóng, hắn không thể mạo hiểm đối mặt với chúng ngay lúc này, mà phải tìm hiểu kỹ càng hơn về nó, xem có điểm yếu nào có thể khai thác được hay không.

"Tránh giao tranh là tối quan trọng," Bùi Phàm tự nhủ.

"Nếu không, chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi thứ sẽ trở thành hỗn loạn."

Bùi Phàm biết rõ rằng, trong hoàn cảnh này, không thể một mình chống lại tất cả.

Lăng Thiên Tông là một thế lực mạnh mẽ, nhưng ngay cả họ cũng đang gặp phải khó khăn khi đối mặt với trận pháp của Âm La Tông, đã vậy, hắn cũng không thể xem thường những yêu thú hung tợn đang lẩn khuất trong bóng tối, đợi thời cơ ra tay.

Có thể hợp tác tạm thời với những thế lực khác, ít nhất là cho đến khi hắn tìm ra cơ hội thuận lợi để hành động.

Tuy nhiên, điều này cũng tiềm ẩn nguy cơ, bởi hắn không thể chắc chắn về những ý đồ của những người xung quanh mình.

"Còn những kẻ trong bóng tối?"

Bùi Phàm lại tự hỏi,

"Xích Phệ Linh Viêm là một ma thú tà ác, nhưng nó không phải là đối thủ dễ dàng đối phó, nếu có thể lợi dụng sự hỗn loạn này, biết đâu sẽ có thể khiến chúng ta bị r·ối l·oạn lẫn nhau."

Những thế lực như Âm La Tông và Lăng Thiên Tông đều có những bí mật, điểm yếu mà hắn cần phải tìm ra.

Phụng Lăng Tuyết và những người khác của Lăng Thiên Tông có vẻ cẩn trọng, nhưng hắn tin rằng, với chút thủ đoạn khéo léo, hắn có thể khai thác được những thông tin quan trọng từ họ.

Bùi Phàm nghĩ.

"Trước mắt phá được trận pháp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều."

Cuối cùng, Bùi Phàm biết rằng không thể ngồi yên chờ đợi, những người khác sẽ không ngừng di chuyển, và nếu hắn không hành động sớm, sẽ bị cuốn vào cuộc chiến không có hồi kết.

Bùi Phàm ẩn thân giữa một cụm cây mục cổ xưa, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía xa, nơi sáu người Lăng Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Phụng Lăng Tuyết đang âm thầm dò xét trận văn.

Qua những gì hắn quan sát được, không khó để nhận ra Phụng Lăng Tuyết không chỉ là một kiếm tu mạnh mẽ, mà còn tinh thông cả trận đạo, đặc biệt là những loại cổ trận có khí tức tà dị.

"Muốn phá giải Huyễn Yểm Trận này, không thể đơn độc hành động..." Bùi Phàm trầm ngâm, ánh mắt thoáng hiện một tia quyết đoán.

Sau một khắc, thân ảnh hắn như làn khói tan ra khỏi chỗ ẩn nấp, lặng lẽ tiếp cận đỉnh đá nơi nhóm người Lăng Thiên Tông đứng.

Khi còn cách mấy chục trượng, hắn không tiến thêm, chỉ đưa tay, vận chuyển một luồng linh khí đặc biệt, chấn động không gian như tiếng chạm nhẹ vào cổ ngọc, thanh âm truyền vào tai chỉ có một người nghe thấy.

Phụng Lăng Tuyết lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phát ra tín hiệu, nhưng thay vì cảnh giác, trong ánh mắt nàng thoáng qua một tia nghi hoặc: Là hắn?

Một khắc sau, từ trong bóng rừng, thân ảnh áo tro quen thuộc chậm rãi bước ra, Bùi Phàm không che giấu, nhưng vẻ ngoài đã được cải trang bằng một pháp chú mờ nhạt, khiến người ngoài khó nhận ra thân phận thật.

Là ngươi?

Phụng Lăng Tuyết hạ giọng, nhưng tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Bùi Phàm khẽ gật đầu:

"Không cần rút kiếm, ta đến để hợp tác."

Nàng nhíu mày, ánh mắt rét lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!