Chương 14: Nhờ Địch Chiến Địch

Trong bóng rừng u ám, tiếng gió vù vù xé qua tai, từng cành cây gãy rạp quật mạnh vào thân thể đang lướt đi như mũi tên của Bùi Phàm.

Sau lưng hắn, linh áp ngày một gần hơn, từng đợt hàn khí do Phụng Lăng Tuyết phát ra như những mũi kim rét buốt ghim sau gáy.

"C·hết tiệt nữ nhân kia t·ruy s·át không tha, thật sự muốn g·iết ta."

Sát cơ của nàng quá rõ ràng, không còn là nghi ngờ, mà là xác tín, nàng muốn một kiếm g·iết người diệt khẩu, càng như thế, Bùi Phàm lại càng không thể ra tay toàn lực.

Tiếng xé gió v·út lên từng đợt, kiếm quang lướt sát mép vai, rạch một đường dài trên vạt áo xám tro của Bùi Phàm.

Hắn nhíu mày, không quay đầu lại, bước chân vẫn nhẹ như gió lướt qua những lùm cây rậm rạp.

Phía sau, sát ý lạnh thấu xương gắt gao bám theo không rời, kiếm khí của Phụng Lăng Tuyết tung hoành như tuyết lở, khí cơ khóa chặt từng bước chuyển động của hắn.

"Tên thần bí kia, hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi Tối Huyệt Cổ Lâm!"

Giọng nàng như tiếng chuông ngân trong tuyết, nhưng chứa đầy uy nghiêm và sát ý.

Bùi Phàm không đáp, chỉ lặng lẽ cắn răng xoay người rẽ gấp về hướng bắc, nơi hắn từng gặp Hắc Giáp Lân Trư.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã đến khu vực trũng có những dấu chân to lớn hằn xuống lớp đất ẩm, cây cối nghiêng đổ như từng bị một cơn lốc cuốn qua.

Bùi Phàm dừng lại dưới một tán cây đổ, hai mắt lạnh đi.

"Ngươi thích t·ruy s·át sao, được, để ngươi nếm mùi một chút."

Từng luồng hơi thở dày đặc tanh nồng dần bao trùm không khí, trong bóng tối âm u giữa rừng rậm, tiếng gầm khẽ như gió rít vang lên từng hồi, kéo theo tiếng bước chân nặng nề nghiền nát mặt đất.

Hắc Giáp Lân Trư.

Lần nữa xuất hiện.

Nhưng lần này, đôi mắt đỏ như máu kia lại lóe lên hung quang dữ tợn, sâu trong đó là vẻ phẫn nộ và cừu hận.

Bùi Phàm, ẩn thân bên rìa một bụi cỏ cao, ánh mắt khẽ biến.

Yêu thú này... đã nhận ra hắn.

Lúc trước, chính tại nơi này, hắn từng dùng hỗn độn khí phá vỡ một tàn trận cổ để tiến vào sâu trong cổ lâm, mà trận pháp ấy, rõ ràng có liên hệ với lãnh địa của con Hắc Giáp Lân Trư này.

Khi pháp trận sụp đổ, linh khí bị hút cạn, yêu khí bị xáo trộn, cũng là lúc yêu thú này lộ mặt.

Nay, vừa bắt gặp lại hơi thở của hắn, con trư yêu đã lập tức gầm lên giận dữ, chân trước cào mạnh xuống đất, đá vụn bay tung, từng mảng đất bị cày nát dưới móng vuốt đen sì, nó rống lên, rồi không nói lời nào, phóng thẳng tới!

ẦM!!

Thân hình to lớn như một cỗ chiến xa phá tan bụi rậm, đâm sầm vào gốc cây cổ thụ gần đó, khiến cả thân cây bật gốc, đổ ầm xuống như trời lở.

Bùi Phàm lùi nhanh về sau, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

"Không ngờ trí nhớ ngươi khá đấy" hắn khẽ lẩm bẩm, rồi tay áo vung nhẹ, tung ra một luồng hỗn độn khí mờ mịt, dẫn hướng.

Chỉ trong thoáng chốc, khí tức ấy tản ra một vòng bán nguyệt, cố ý khiêu khích rồi kéo theo phía sau là khí tức hỗn tạp của những tu sĩ đang t·ruy s·át, trong đó rõ ràng có Phụng Lăng Tuyết và đoàn người của nàng.

Hắc Giáp Lân Trư khựng lại nửa bước, mũi khịt mạnh mấy cái, lập tức quay phắt đầu.

Sát khí đột nhiên chuyển hướng.

ẦM!! Nó gầm lên như sóng dữ, rồi lao về phía nhóm người Phụng Lăng Tuyết đang bá·m s·át theo dấu vết của Bùi Phàm mà chưa hề hay biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!