Khi Bùi Phàm còn đang quan sát phiến ngọc giản trong tay, đột nhiên một tiếng gầm trầm khàn như đến từ vực sâu vang lên từ phía sau, khiến mặt đất dưới chân hắn rung lên khe khẽ.
Tay siết chặt ngọc giản, Bùi Phàm xoay người, thần sắc lập tức trầm xuống.
Phía mé rừng cách hắn chừng hai mươi trượng, từng đám lá cây lay động dữ dội, một thân ảnh đen kịt khổng lồ từ trong rừng già chầm chậm lộ diện, một cặp mắt đỏ rực như máu lóe sáng giữa tán cây um tùm, hơi thở mang theo mùi tanh và oán khí ngùn ngụt, từng bước dẫm xuống khiến cây cỏ dạt sang hai bên, đá vụn vỡ nát dưới móng vuốt.
Yêu thú!
Yêu thú kia, là một con Hắc Giáp Lân Trư cao hơn người, da dày thịt béo, toàn thân toả ra khí tức cấp ba sơ giai, dẫu không sắc bén như Trảo Ma Lang vừa rồi, nhưng sức phòng ngự kinh người, nổi danh trong cổ lâm là loại thứ g·iết không c·hết, trốn không xong.
Bùi Phàm nhìn thoáng qua lớp da dày như thạch nham của nó, thần sắc lạnh đi, hắn không định lãng phí hỗn độn khí để giao đấu với thứ như vậy.
Một giây sau, thân ảnh hắn lặng lẽ lướt vào rừng, bóng áo tro nhanh chóng tan vào giữa tầng tầng lá rậm.
Tiếng rống giận dữ phía sau dần nhỏ lại, Hắc Giáp Lân Trư mất dấu, đứng chồm lên ngửi ngửi hư không rồi khịt mũi bỏ đi.
Bùi Phàm đã vòng qua ba sườn dốc, mượn thế địa hình hiểm trở và che chắn linh khí để thoát truy.
Hắn vừa dừng lại, điều tức ổn định khí tức, thì chợt nghe tiếng gió chuyển động kỳ dị ở một khoảng không phía trước.
Vù!
Một tia sáng chợt lóe qua giữa rừng cây, tiếp đó là một giọng nói trong trẻo mang theo lạnh lùng:
"Người phía sau gốc sơn trà kia, ra đi." Giọng nói ấy vừa dứt, ánh mắt Bùi Phàm khẽ lóe lên một tia trầm tĩnh.
Hắn thu liễm khí tức, tay áo khẽ động, một tầng hỗn độn khí mỏng như sương khói lập tức bao phủ toàn thân, trên người hắn hiện giờ không còn là đạo bào tạp dịch quen thuộc, mà là một trường bào xám sẫm rộng thùng thình, trên đầu đội mũ trùm thấp che gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cằm và một phần gò má, ánh mắt sâu không lường được, hơi thở mơ hồ như có như không, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ trước kia.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi gốc cây sơn trà, bóng áo rộng nhẹ nhàng phất lên theo gió, như ẩn như hiện giữa tầng tầng lá rậm.
Trước mặt hắn, sáu người mặc đạo bào Lăng Thiên Tông đã dàn thành thế trận hình cánh cung, pháp khí lơ lửng quanh thân, linh khí lưu chuyển như thuỷ triều, đứng đầu là một nữ tử dung nhan như băng tuyết, Phụng Lăng Tuyết.
Nàng vừa nhìn thấy thân ảnh Bùi Phàm bước ra, đôi mắt liền hơi híp lại, đáy mắt lướt qua một tia nghi hoặc.
Ngươi là ai?
Giọng nói vẫn lãnh đạm, nhưng đã mang theo vài phần cảnh giác.
Bùi Phàm hơi cúi đầu, giọng khàn khàn như bị thiêu qua cổ họng:
"Chỉ là một kẻ lạc đường, không ý mạo phạm quý tông, xin chư vị tránh đường."
Một tên đệ tử trẻ đứng bên trái Phụng Lăng Tuyết bật cười mũi:
"Hừ, ngươi là ai mà dám nói với Lăng Thiên Tông như vậy? Lạc đường? Ngươi nghĩ nơi này là tửu quán ngoài thành chắc?"
Phụng Lăng Tuyết không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của người trước mặt, đôi mắt nàng khẽ dao động, có điều gì đó, quen thuộc.
Bước chân, dáng đứng, nhất là khí tức vừa lướt qua lúc hắn bước ra, tuy bị ẩn giấu cực khéo, nhưng với đôi mắt từng chứng kiến đủ loại biến dị trong tông môn, nàng vẫn cảm nhận được mơ hồ một tia quen thuộc kỳ lạ.
Tuy chưa thể xác định, nhưng trực giác mách bảo nàng người này, có liên quan đến k·ẻ t·rộm công pháp ở Hàn Ngọc Phong.
Ánh mắt nàng dần sắc lại, giọng nói không còn hờ hững:
"Lúc trước ở Hàn Ngọc Phong, có một tên tạp dịch lẻn vào nội các trộm đồ, sau đó m·ất t·ích không tung tích, hắn cũng dùng loại khí tức quỷ dị như vậy để thoát khỏi sự truy xét."
Ánh mắt Phụng Lăng Tuyết như đao, đâm thẳng về phía Bùi Phàm: Ngươi là ai?
Áo choàng của Bùi Phàm khẽ lay động theo gió, nhưng thân hình hắn vẫn bất động, trong đôi mắt nửa khuất sau mũ trùm, không hề có hoảng loạn, chỉ là một mảng trầm lặng lạnh băng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!