Trần thế rộng lớn, vạn vật hữu linh, thiên địa vô tình, lấy cường giả làm tôn.
Trong một cõi phàm trần nơi hồng trần mờ mịt, có một thiếu niên tên gọi Bùi Phàm, sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của thế tục.
Tài phú như núi, nhan mạo bất phàm, học thức uyên bác, người đời gọi hắn thiếu chủ, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Song, hồng trần tuy phồn hoa, lại không che được lòng trống trải.
Bùi Phàm, tuy sống giữa muôn vàn hưởng thụ, lòng lại tựa giếng cạn, vô thanh, vô vị.
Một ngày kia, giữa lúc nhàn rỗi nơi lầu cao, hắn vô tình đọc được một đoạn đạo văn trên mạng:
"Phàm nhân muốn trường sinh, tất nghịch thiên hành đạo, diệt thân để sinh, thân thể là lồng xiềng xích, linh hồn mới là mầm tiên."
Không hiểu là ngộ đạo hay điên cuồng, Bùi Phàm tựa hồ như bị một lực lượng vô hình thúc đẩy, nuốt lấy một lá ngón độc thảo vốn chỉ sưu tầm cho vui, để rồi trong cơn co giật dữ dội, linh hồn ly thể, thân tử đạo tiêu.
Khi ngũ giác tiêu tán, thân thể chẳng còn, linh hồn hắn như lá rụng giữa trời thu, rơi vào một khoảng không vô tận.
Đó là Hỗn Độn, nơi chưa có thiên, chưa có địa, chưa có sinh linh hay quy tắc.
Là điểm khởi nguyên của vũ trụ, là bờ bến ngoài lý trí.
Trong mờ mịt vô tướng, linh hồn hắn đột nhiên bị kéo đến một trường vực cổ xưa, nơi đó, thiên địa quay cuồng, hư không rạn nứt, nhật nguyệt sụp đổ, một trận chiến vượt khỏi tất thảy lý giải đang diễn ra!
Hai đạo nhân ảnh, tựa thiên thần, đang tranh phong giữa hỗn độn.
Một kẻ đạp trên mười vạn đạo tắc, tay cầm cổ kiếm, một kiếm chém xuống liền phân khai âm dương, đảo loạn thời không.
Kẻ còn lại thân mang vạn linh chi ý, thiên địa vì hắn mà uốn mình, mỗi một chưởng vung ra khiến quy tắc tiêu tán, mệnh vận đứt đoạn, ngàn tỉ tinh hà toái diệt.
Chúng không phải người.
Mà là những tồn tại vượt trên mọi sinh linh, Vô Thượng Chi Tôn!
Bùi Phàm chỉ là một hạt bụi giữa chiến trường thần ma, linh hồn hắn run rẩy như sợi lông trong bão tố, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành hư vô.
Thế nhưng, khi hai luồng thần lực giao nhau, một tia sáng xám tím từ trung tâm trận chiến nổ tung, xé toạc hỗn độn, hóa thành quang hoa mờ nhạt, chui thẳng vào hồn thể hắn!
Trong khoảnh khắc đó, thiên địa lặng im.
Một thanh âm từ vực sâu thiên ngoại vọng tới:
"Kẻ phàm gặp đại đạo, hoặc điên cuồng mà c·hết, hoặc cuồng mà thành đạo. Thứ ngươi mang, sẽ khiến ngươi trở thành kẻ bị cả trời đất chối bỏ hoặc là chủ nhân của tất cả."
........
Linh hồn tan biến, ánh sáng chói lòa, khi mở mắt lần nữa, Bùi Phàm đã không còn ở thế giới cũ.
Trước mắt là một mảnh thiên địa đỏ lừ, đầy máu và tử khí.
Thân thể hắn nằm trên một bãi đất gồ ghề, xung quanh là những căn lều cỏ xiêu vẹo, đám người áo vải lam lũ, mặt mày thờ ơ.
Trí nhớ đổ ập xuống như n·ước l·ũ, đây là Lăng Thiên Tông, một đại tông ở phía bắc Vân Châu, còn thân xác này, cũng là Bùi Phàm, chỉ là tạp dịch đệ tử, thấp kém nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn.
Vừa rồi, hắn b·ị đ·ánh đến hấp hối chỉ vì làm rơi vò rượu của một gã ngoại môn, máu chưa khô, miệng vẫn mùi tanh.
Trái ngược với bên ngoài, bên trong đan điền, hắn cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị, lạnh như sương, mênh mông như vũ trụ, chẳng thuộc bất kỳ công pháp nào mà thế giới này ghi lại.
Hỗn Độn Chi Khí, chính là căn nguyên của sáng tạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!