Chương 5: Nguyên lão Ma môn (hạ)

Long Ưng biết rõ xảy ra chuyện gì nên nói năng qua loa.

Bàn công công dắt hắn qua một cái cầu nhỏ thì dừng lại cầm tay hắn rồi phát ra chân khí. Một làn chân khí âm nhu chạy vào trong kinh mạch của hắn tìm kiếm giống như khi ở căn nhà đá hoang kia nhưng lần này kỹ hơn. Một lúc sau lão buông tay mà thốt lên:

- Không hề có... chút võ công nào. Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp quả nhiên là không tầm thường. Theo ta nhìn thì ngươi đã đạt tới cảnh giới "kết ma".

Long Ưng ngạc nhiên hỏi:

- Công công làm sao lại biết Kết Ma?

Bàn công công không đáp lời hắn mà trầm ngâm một lát sau đó giật mình:

- Ngươi phải trốn ngay.

Long Ưng mừng rỡ:

- Tại sao công công lại đột nhiên đổi ý? Chẳng phải ngài nói ta không có cơ hội hay sao? Ngài... ngài đồng ý giúp ta?

Bàn công công nhìn hắn chăm chú rồi ánh mắt trở nên kiên quyết.

Lão nhấn mạnh từng chữ:

- Bởi vì ngươi là hy vọng cuối cùng của Thánh môn chúng ta. Tình huống không có gì thay đổi, cuối cùng ngươi cũng không thoát khỏi số mệnh bị bắt.

Nhưng nếu sử dụng thần thông quảng đại của Ma chủng, cố gắng tranh thủ thời gian, chỉ cần luyện tới cấp Thành Ma thì hoàn toàn có vốn với Võ Chiếu và Tương đại tăng.

Long Ưng thở ra một hơi mà nói như không thể tin được:

- Công công là người của Ma môn. Vậy cô... cô...

Bàn công công thở dài rồi nói đầy chua xót:

- Trong lòng biết là được không cần phải nói ra cũng không được nói cho người khác. Cô ta sắp xếp quá khéo, tất cả đều theo trình tự. Ài! Năm đó khi Tiên Đế bệnh nặng, cô ta phát thảo hịch phạt Thánh môn.

Lúc đó ta còn tưởng cô ta chỉ tỏ ra như vậy để lấy lòng Từ Hàng Tĩnh Trai và đám võ lâm bạch đạo sai đâu đánh đó. Tới khi biết cô ta nói là làm tập trung quan phủ và các bang phái trong giang hồ nhanh chóng nhổ tận gốc Thánh môn.

Lão chợt nổi giận:

- Đứng mũi chịu sào cho cô ấy và ta là phái Âm Quý. Vì Võ Chiếu hiểu rõ Thánh Môn như trong lòng bàn tay, hơn nữa với thực lực áp đảo, Thánh môn chắc chắn không phải đối thủ. Cô ta thật sự độc. Rất độc.

Long Ưng hỏi:

- Công công không phản đối hay sao?

Bàn công công nói thầm:

- Cô ta chỉ chờ ta phản đối để lấy cớ giết ta. Đối với ta, cô ta không hề có cảm tình. Ta đành phải vờ như ngu ngốc còn khen cô ta. Có điều cô ta hiểu ta cũng như ta hiểu cô ấy. Lần này ta tự động xin đi giết giặc, cô ta không ngờ được ta hoài nghi cô ta có ý nghĩ giết mình cho nên đồng ý.

Long Ưng lo lắng:

- Nếu như công công giúp ta trốn thì làm sao để giấu diếm cô ta?

Bàn công công nói lạnh nhạt:

- Cô ta rất tinh ý sẽ giữ cho ta một cái hư danh đuổi giết người Thánh môn cuối cùng, tạ ơn ta bao năm qua giúp cô ấy. Có lẽ ta đoán sai nhưng nó còn có ý nghĩa gì nữa? Công công đã bảy mươi hai tuổi, so với bảy mươi ba, bảy mươi bốn có gì khác đâu?

Long Ưng nói:

- Sao công công không đi trốn với ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!