Chương 37: Tặng linh đao (hạ)

Long Ưng thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải lên đó để mở mang tầm mắt, nhưng nhất định không phải là đi cùng Võ Tam Tư ngươi. Hắn bèn từ chối:

- Tiểu đệ đang vội đến ngoài cung gặp một người bạn.

Võ Tam Tư yên lặng cùng Ưng Long đi vào hoàng thành san sát nhà cửa, muốn nói nhưng lại ngừng.

Long Ưng ngạc nhiên nói:

- Võ huynh có chuyện gì khó nói sao?

Võ Tam Tư nói:

- Ta vừa gặp Long huynh mà như đã quen từ lâu, muốn nhắc nhở Long huynh để ý đến một vài tiểu nhân, nhưng lại sợ Long huynh hiểu lầm rằng ta muốn khích đểu, nên lòng cảm thấy rất khó xử.

Long Ưng thầm nghĩ đến rồi, ngoài miệng thì vui vẻ:

- Võ huynh là người thế nào, tiểu đệ còn không rõ ư? Võ huynh hãy yên tâm nói ra, tiểu đệ chỉ cảm kích mà không đa nghi đâu.

Võ Tam Tư nói:

- Long huynh phải đề phòng huynh đệ họ Trương, hai tên tiểu nhân này giờ đây hận Long huynh vô cùng. Theo thông tin mà ta có được, chúng đang chiêu mộ cao thủ bên ngoài, có ý đồ không tốt với Long huynh.

Đánh trực diện đương nhiên không làm được gì Long huynh, sợ nhất là những âm mưu quỷ kế, khó lòng đề phòng được.

Long Ưng cười ha ha, nói:

- Ta hiểu rồi!

Đa tạ Võ huynh đã nhắc nhở.

Hắn nhân cơ hội chia tay với y, rồi đi ra ngoài hoàng thành.

Thiên Tân Kiều.

Long Ưng đeo Tỉnh Trung Nguyệt trên lưng, dựa vào lan can quan sát Lạc Hà, nhớ đến việc sáng nay còn lái thuyền đến đây trong trận gió tuyết với Nữ đế, hắn cũng không biết lòng mình nghĩ gì.

Càng ngày hắn càng cảm thấy rằng, nguyên nhân đằng sau việc Võ Chiếu gả Nhân Nhã cho hắn không hề đơn giản. Nhưng nếu Võ Chiếu thực sự coi Nhân Nhã là người đầu thai của con gái bà ta, thì dù bà ta có lạnh lùng thế nào, cũng nhất định sẽ không hi sinh "con gái" thêm một lần nữa khi đem gả cho một người "không còn sống được bao lâu".

Nói cách khác, bà ta không hề có ý giết Long Ưng. Tiên sư con bà ngoại nhà nó, đây là chuyện quái gì cơ chứ. Thật sự muốn bỏ quách mọi việc để đi tìm Bàn công công ngay lập tức.

Tiếng Vạn Nhận Vũ vang lên bên cạnh hắn:

- Nhìn thấy Long huynh đeo cổ đao, khiến tại hạ vô cùng mừng rỡ. Có điều, mặc dù Long huynh hiểu rõ binh khí trong khắp thiên hạ, cũng không nên lấy đao đấu đao với ta, người thiệt thòi nhất định sẽ là Long huynh. Tại hạ cũng phải mang tiếng là thắng không anh hùng.

Long Ưng mỉm cười:

- Vạn huynh đã nghĩ như vậy, thì hãy để cho tiểu đệ lời hơn một chút, quyết định quy tắc tỷ võ. Mọi người đổi đao để đánh, huynh dùng đao của ta, ta dùng đao của huynh, chỉ cần lão ca ngươi có thể chống được 10 đao của tiểu đệ, vậy thì đao sẽ thuộc về huynh!

Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên:

- Dù tại hạ có vô dụng thế nào, đỡ chín đao của ngươi cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi. Dường như Long huynh chưa suy nghĩ kỹ.

Long Ưng cười nói:

- Không cần nhiều lời nữa, sao không nghĩ tới địa điểm tốt để tỉ võ đi, tiểu đệ không muốn bị người ngoài nhìn thấy.

Vạn Nhận Vũ nhìn về phía dưới cầu, vui vẻ nói:

- Cái này thì dễ thôi, hãy cùng tại hạ nhảy xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!