Chương 366: Tòa thành vĩ đại (hạ)

Long Ưng cảm thấy cái đầu nóng lên, lúc này mới thấy hối hận. Được ôm một đại mỹ nhân đủ cả sắc, hương, vị thì cho dù cao tăng cũng không chịu đựng nổi. May mà ma chủng đạo tâm đã đến đỉnh phong, khiến hắn tỉnh táo lại:"

Sư phụ muốn trách thì nên tự trách mình, đồ đệ trở nên háo sắc như thế này đều do một tay sư phụ tạo thành đấy."

Tương phu nhân tách ra khỏi hắn, mỉm cười nói:"

Hôm qua Hoa Giản Ninh Nhi đến tìm ngươi làm gì?"

Tán gẫu việc nhà lại càng làm cho trong lòng có cảm giác thân thiết, giống như một người mẹ hiền từ hát ru đứa con mới sinh. Việc đó khiến cho dù đạo tâm Long Ưng vững vàng cũng phải mơ màng, chút nữa thì lộ ra sự thật, thầm kêu cứu mạng, nói:"

Ninh hương chủ đến hỏi ta cách làm mì cay Tứ Xuyên, sư phụ muốn đồ đệ nói lại hay không?"

Tương phu nhân nhịn không được bật cười, liếc hắn, rồi nói thong dong:

"Sau khi Hoa Giản Ninh Nhi ngồi thuyền rời khỏi chưa đến một canh giờ, Khoan công dùng bồ câu đưa tin, tới các phân đà trong phạm vi trăm dặm xung quanh Động Đình Hồ yêu cầu tìm Hoa Giản Ninh Nhi. Nếu bắt được lập tức đem về tổng đàn, có lẽ vì nàng hiểu được bí mật cách chế biến mì cay đi!"

Trong lòng Long Ưng dâng lên cảm giác khó hình dung, đêm qua Khoan Ngọc tỏ vẻ không quan tâm, sau đó lại vụng trôm làm nhiều việc như vậy, nên hắn cố giữ sự bình thản nói:"

Suy đoán của sư phụ dù sai nhưng cũng gần đúng rồi."

Tấm thân mềm mại của Tương phu nhân thẳng lên, Long Ưng tiện thu lại tay cánh tay đang ôm eo nàng. Lúc này, có tiếng nước chảy vang lên từ phía dưới, xe ngựa đã leo lên điểm cao nhất.

Phía trước mặt là một dòng sông rộng chừng tám trượng vắt ngang, tiếp theo cây cầu bằng đá lớn bắc ngang dòng sông là một con dốc.

Hãn bảo to lớn sừng sững ở bờ bên kia, xây lên dựa theo thế núi hiểm trở, giống như một con dã thú khổng lồ đang ngủ đông, vĩnh viễn chăm chỉ bảo vệ toàn bộ khu vực bờ sông rộng lớn.

Hãn bảo là sự kết hợp giữa chiến bảo của người Thổ Phiên và sơn thành của trung thổ, so với Nam Chiếu lớn hơn một nửa, độ cao tháp canh đạt 30 trượng, được đặt tầng tầng lớp lớp tạo nên hàng phòng ngự cực mạnh ở sườn núi.

Ngọn tháp chính còn cao tới 40 trượng, dưới cổng thành là liên tiếp một dãy cầu đá xoay quanh hướng lên con dốc lớn.

Hãn bảo xây dựa vào núi lớn, kéo dài hai bên, giống như bức bình phong ở đầu dãy núi. Ngọn núi chính sừng sững giữa nhiều ngọn núi nhỏ xung quanh, khiến cho hãn bảo bị vây bởi rừng tậm, vách đá dựng đứng thẳng xuống bờ sông nên càng thêm hùng vĩ hiểm trở.

Điểm cao nhất của hãn bảo cách đỉnh núi không đến 20 trượng giống như vương bảo. Có thể coi như đây là kiến trúc được xây theo kiểu pháo đài, nằm sừng sững trên đỉnh, từ trên cao nhìn xuống, hết sức vững chãi.

Cấu tạo của hãn bảo gồm hơn mười tòa thành lâu làm khung, xây nên bằng đá tảng. Do theo thế núi mà hình dạng không giống nhau, ở giữa có quảng trường, nhà kho, đường lát đá cùng các công trình kiến trúc cao thấp khác nhau tạo nên sự kì diệu và đặc sắc của hãn bảo.

Xuống xe ngựa, Long Ưng cảm thấy ớn lạnh. Mục đích tồn tại duy nhất của hãn bảo là vì chiến tranh, dù có nguồn vật tư cùng binh lính vô tận thì trước khi hãn bảo hết lương mà muốn phá được nó khó như lên trời.

Tương phu nhân ý tứ hàm súc uyển chuyển nói bên tai hắn:" Đồ nhi cảm thấy thế nào?"

Long Ưng đáp:" Mẹ của ta ơi!"

Tương phu nhân cười đến run rẩy hết cả người, thân thể mềm mại gần như không đứng vững. Nàng thở gấp nói:" Cả đời làm mẹ a! không phải Đồ nhi thấy hãn bảo lại chỉ nhớ đến vi sư chứ."

Long Ưng thở dài:"

Phải cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể xây nên tòa thành này, lại còn phải gạt người Hán. Tóm lại làm sao có thể làm được điều đó?"

Tương phu nhân nói:"

Khu hà nguyên tài nguyên phong phú, vật liệu đều được lấy tại chỗ này, đồ nhi có biết để tìm được chỗ này đã mất thời gian khoảng 20 năm.

"Long Ưng nhìn về phía nàng. Hắn nhìn thẳng vào hai mắt long lanh của vị mỹ nữ hấp dẫn, nói:" Cố gắng của chúng ta, người ngoài vĩnh viễn không thể nào hiểu được."

Long Ưng nhìn như tùy ý hỏi:"

Ai là người phát hiện ra chỗ này?"

Tương phu nhân tỏ ra cảnh giác, đón ánh mắt của hắn, nói thản nhiên:" Có lẽ một ngày nào đó sư phụ sẽ nói cho ngươi biết, nhưng không phải hôm nay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!