Chương 36: Nữ Đế đi tuần (hạ) - Tặng linh đao (thượng)

Long Ưng trả lời gã, rồi hỏi:

- Có cách nào tra được nơi Vạn Nhận Vũ đang dừng chân không?

Lệnh Vũ đáp:

- Không cần phải tra, hắn đang ở nhà trọ Tân Minh nơi thành Nam, có điều tìm hắn nơi đó thì chắc không gặp được.

Long Ưng nghĩ cũng phải.

Vạn Nhận Vũ đâu có thể suốt ngày ở trong nhà trọ được, bèn hỏi tiếp:

- Thế có cách nào tìm được hắn không?

Lệnh Vũ vui vẻ nói:

- Chỉ cần báo cho Lục đại ca một tiếng, đảm bảo có thể lập tức đưa người tới ngay.

Long Ưng nói:

- Hiện đã quá giờ rồi, vậy vui lòng nói với hắn rằng ta sẽ đến cầu Thiên Tân trước giờ Ngọ để chờ đại giá của hắn nhé.

Lệnh Vũ tiễn hắn đến cửa chính cung, hạ giọng nói:

- Ngài kết giao với Vạn Nhận Vũ xin cẩn thận, hắn có quan hệ mật thiết với Quan Trung kiếm phái và Lư Lăng vương, một khi Thánh thượng giáng tội Lư Lăng vương thì Vạn Nhận Vũ cũng phải chịu liên lụy.

Long Ưng mỉm cười, nói:

- Trên đời này có chuyện không nên làm, lại cũng có chuyện phải làm, chuyện tương lai mấy ai hiểu thấu? Được mất nhất thời cũng không quan trọng, cốt yếu chính là đến với nhau bằng cái tâm, không câu nệ, như thế mới là thoải mái.

Câu nói này chính là nỗi niềm tích tụ đã lâu, nay mới gặp đúng thời điểm mà thốt ra.

Lệnh Vũ nghiêm nghị nói:

- Ưng gia thật là người phi thường, ngài cũng là người duy nhất không hề khác thường khi ở trước mặt Thánh thượng mà ta từng thấy đấy.

Long Ưng vỗ vỗ vai gã, bước ra ngoài, nào ngờ lại bị người của công chúa phái tới bắt đi, giải hắn đến Đào Quang viên. Long Ưng chỉ đành than mình xui xẻo, nhưng cũng không có cách nào cả, lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận vì đã chọc giận nàng.

Ngoài dự liệu của hắn, Thái Bình công chúa đang ở trong phòng chính, mà ngồi cùng nàng có một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, trông dáng dấp trí thức như những đệ tử thế gia. Theo Thái Bình công chúa giới thiệu, hắn mới biết đây chính là Quế Hữu Vi, cầm đầu bang phái lớn nhất giang hồ.

Đêm qua không có duyên tương kiến, rốt cục bây giờ đã gặp mặt rồi.

Đôi mắt quyến rũ của Thái Bình công chúa đong đưa không ngừng, có vẻ như sẽ không so đo "món nợ mới" hắn đã bỏ nàng đi.

Sau khi cùng ngồi xuống, Quế Hữu Vi mới nói:

- Ta vừa được Thánh thượng triệu vào, Thánh thượng không những đã khai ân giải trừ lệnh cấm thủy vận của bang ta, mà còn ban cho ta một cây ngọc tiêu để tặng sư nương nữa. Ai... Ta thật không biết phải làm sao để bày tỏ sự cảm kích trong lòng đối với Long huynh đây.

Khuôn mặt Long Ưng đỏ lên, hắn nói:

- Chỉ là dò đúng thời cơ mà bẩm báo vài câu với Thánh thượng thôi, Quế bang chủ không cần phải khắc ở trong lòng.

Thái Bình công chúa mỉm cười:

- Người nào không biết ngươi thì sẽ cho là ngươi đang thổi phồng cho bản thân mình đấy. Chuyện mà bổn điện cùng với Quốc lão xử lý không nổi, thế mà chỉ vài câu nói của ngươi là đã xong được rồi.

Quế Hữu Vi vội bảo:

- Đương nhiên không phải là như vậy, chính miệng Thánh thượng đã nói với ta, Long huynh đã liều chết tiến gián với Thánh thượng đấy, đã vậy lại còn không hề có chút nhượng bộ nào cả. Thánh thượng còn nói, mười năm nay chưa từng có ai dám chống đối với người giống như Long huynh cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!