Xuyên qua cửa nước, chiếc thuyền đi từ một vùng trời này đến một vùng trời khác. Bốn bề mênh mang, bên trái có bức tường thành cao đến 30 trượng, đã mờ ảo trong trận tuyết lớn, như hư như thực, tầm nhìn giảm sút, khoảng cách ngoài hai trượng đã nhìn không rõ nữa.
Từng hạt tuyết dày đặc rơi xuống liên tiếp như muốn chinh phục mặt đất. Tất cả đều như được tinh lọc, trời và nước hòa vào làm một.
Long Ưng lặng yên đứng ở đuôi thuyền khuấy nhẹ mái chèo, quấy động từng cơn sóng nước. Chiếc thuyền vạch sóng nước đi về phía trước, trôi về nơi giao nhau giữa hai dòng sông của Nam Triều Cốc.
Từng bông tuyết rơi trên chiếc nón trúc của hắn, phát ra những tiếng soạt soạt nhẹ nhàng.
Võ Chiếu ngồi trong thuyền quay lưng về phía hắn, kéo áo choàng lên.
Chiếc thuyền trở thành trung tâm vũ trụ, ngoài hai người họ, không còn vật gì khác nữa.
Long Ưng rất thích cảm giác khác lạ này. Hắn chưa từng chung sống hòa hợp với tự nhiên như thế này bao giờ. Hắn cảm thấy có một sự yên bình đẹp đẽ không thể miêu tả bằng lời.
Những bông tuyết vừa giống như đang bay xuống, vừa giống như đang ngưng đọng lại, thị giác thực tế cùng tồn tại với ảo giác, không thể phân biệt giữa nhanh và chậm.
Tiếng nói dịu dàng của Võ Chiếu vang lên:
- Đến Thiên Tân Kiều đi.
Long Ưng ừm một tiếng, không dám nói gì, sợ mình lên tiếng sẽ làm vỡ tan sự tĩnh mịch thần thánh này.
Võ Chiếu thở dài đầy xúc cảm rồi nói:
- Long tiên sinh có tin về chuyện luân hồi chuyển kiếp không?
Lời nói của bà đã động tới sự sợ hãi giấu sâu trong lòng Long Ưng, đột nhiên hắn có cảm giác mình đang lái thuyền trên dòng sông ngăn cách giữa nhân gian và địa phủ, xung quanh không còn vật gì quen thuộc, nhân thế bị vất ở phía sau xa lắm.
Ánh mắt Long Ưng nhìn về bóng người đẹp đẽ được áo choàng bọc chặt lấy của bà, gật đầu nói:
- Tiểu dân tin về thuyết luân hồi, cũng hi vọng rằng thực sự có luân hồi chuyển thế. Có điều dù là có luân hồi đi nữa, nhưng sau khi đầu thai biến thành một người khác, quên sạch mọi chuyện ở trong kiếp trước.
Vậy thì điều đó cũng chẳng khác nào chết hẳn, sinh mạng bị cắt ra từng khúc, mất đi tính liên tục vốn có của nó, có luân hồi cũng như không có mà thôi.
Võ Chiếu không đáp lời, dường như đang trầm tư suy nghĩ về những lời hắn nói. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng:
- Sự phân cách đứt đoạn của kiếp trước kiếp sau không triệt để như tiên sinh nói đâu. Có người sẽ nhớ tới một khúc đoạn nào đó trong kiếp trước vào một thời khắc nào đó, hoặc là một dấu hiệu đặc biệt nào đó trong kiếp trước sẽ theo người ta đến kiếp này.
Long Ưng nhớ tới vết mực nhỏ ở vai Nhân Nhã, lòng thầm run lên.
Chiếc thuyền rẽ trái vào Lạc Hà.
Long Ưng tập trung tinh thần. Bởi lẽ đây là một con đường quan trọng, nếu không để ý sẽ đâm vào những con thuyền khác, làm kinh động tới Nữ đế ngồi trong thuyền, thì sẽ là một việc không tốt. Nếu là người khác, nói không chừng nhẹ thì cách chức, nặng sẽ chặt đầu!
Ôi! Nghĩ thôi mà đã thấy vừa đáng sợ vừa nực người. Câu nói gần vua như gần cọp quả là chí lý.
Tuyết ngày càng rơi dày hơn, không hề có dấu hiệu dừng lại. Tất cả thuyền lâu thuyền thương đều đã ngừng trôi. Cảnh vật hai bên bờ biến mất trong biển tuyết mênh mông.
Võ Chiếu nói nhẹ nhàng:
- Đến rồi!
Long Ưng nhìn về phía trước, vẫn là một màn trắng xóa, sau đó Thiên Tân Kiều đột nhiên xuất hiện, hai đầu cầu ngập trong mưa tuyết, giống như không có thực vậy.
Võ Chiếu nói:
- Đỗ vào dưới gầm cầu đi.
Long Ưng làm theo mệnh lệnh, đỗ vào dưới gầm cầu. Bên trên là gầm cầu rộng khoảng 30 bước, nơi cao nhất cách mặt nước khoảng 10 trượng, bên dưới thì nước trập trùng, Long Ưng phải chèn mái chèo vào lỗ hổng bên cạnh cầu, để cố định thuyền, không cho nước đẩy trôi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!