Long Ưng nghe mà da đầu run lên, cũng lần đầu tiên nghĩ rằng có lẽ vì da đầu của mình nhạy cảm như thế nên mình mới thi thoảng gãi đầu, biết đâu nó có liên can đến cách thức cảm ứng của Ma chủng.
Nhãn lực của Võ Chiếu thật là lợi hại, đã đoán được thực hư Ma chủng của hắn, lại đoán được cả chuyện hắn có thể thắng Tiết Hoài Nghĩa một cách dễ dàng, nhưng nếu đấu với Hoành Không Mục Dã thì chỉ là bốn so với sáu mà thôi.
Đồng thời hắn cũng mơ hồ nhận ra nguyên nhân mà Võ Chiếu không muốn hắn thua trận, đó chính là một sự lạ kỳ của tâm lý. Bởi vì nói tới cùng thì hắn với Võ Chiếu cũng thuộc về một trận tuyến của Ma môn, nếu Tà Đế là hắn bị thảm bại thì chắc chắn bà ta chẳng dễ chịu gì.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Nào biết nha đầu Thái Bình kia lại mang tiên sinh đến nơi luận võ chứ. Tình tiết mà trẫm khổ tâm an bài đang sắp thành bụi bay theo gió, may mà có tiên sinh đại triển thần uy, khiến cho Hoành Không Mục Dã mạnh mẽ vô bì kia phải rơi xuống hạ phong, nhưng kết cục vẫn giữ được hòa khí, thật là hợp ý trẫm vô cùng.
Nghĩ lại lúc đó những cao thủ đi theo Hoành Không Mục Dã ai cũng trừng mắt há miệng, chắc không ngờ rằng Trung Thổ ta lại có cao thủ đáng sợ đến thế này đấy. Ma môn Tà Đế, nào phải hạng người thường.
Mặt Long Ưng đỏ lên, hắn ngập ngừng:
- Thánh thượng quá khen, thật ra tiểu dân chỉ đánh bậy đánh bạ thôi, chứ không ra chiêu ra thức gì cả.
Võ Chiếu cười yêu kiều:
- Thật là bị tiên sinh chọc cho tức chết mất. Chiêu thức của Hoành Không Mục Dã lợi hại biết bao nhiêu, thế mà lại sợ mấy chiêu đánh bậy đánh bạ của ngươi.
Sáng nay Hoành Không Mục Dã đã chính thức vào triều bái kiến, dâng một món cống phẩm cực kỳ có ý nghĩa vốn không có tên trong danh sách cống phẩm vừa rồi, đồng thời cũng hủy bỏ lần luận võ Dương Châu này, chỉ xin trẫm ban cho một chiếc lâu thuyền để tham quan ba hẻm núi của Trường Giang.
Không ngờ họa ngoại xâm đáng sợ nhiều năm qua thế mà đã bị một trận đánh bậy đánh bạ của tiên sinh hóa giải mất. Ngươi nói làm sao mà tâm tình của trẫm không vui được chứ? A, đây là lần đầu tiên trẫm thấy tiên sinh đỏ mặt đấy.
Lòng tò mò của Long Ưng nổi lên, bèn hỏi:
- Cống phẩm của Hoành Không Mục Dã dâng lên là thứ gì mà đặc biệt đến thế?
Sắc mặt Võ Chiếu trở nên nghiêm túc, nói:
- Tỉnh Trung Nguyệt của Thiếu soái Khấu Trọng.
Long Ưng thất thanh:
- Không thể nào! Làm sao Tỉnh Trung Nguyệt lại có thể rơi vào tay người Thổ Phiên được chứ? Thêm nữa, vì sao Hoành Không Mục Dã lại chịu trả lại?
Hai mắt Võ Chiếu lóe lên ánh kỳ dị liên hồi, như đang chìm đắm trong một hồi ức nào đó, bà ta chậm rãi:
- Sau khi Lăng Trọng cưới vợ được hai năm, Khấu Trọng chán cảnh nhàn, đột nhiên nảy lên ý định muốn đi vực ngoại, bèn thừa dịp Bạt Phong Hàn từ xa đến thăm, hai người cùng vào Thục tìm Từ Tử Lăng. Khấu Trọng còn mang theo cả hai kiều thê Tống Ngọc Trí và Thượng Tú Phương, cùng với ái thiếp là Sở Sở.
Sau khi hội hợp với Từ Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền, họ dắt tay nhau qua ải. Từ Tây Thục, trước tiên họ đến Thổ Cốc Hồn gặp Phục Khiên, lưu lại đó hai năm, lại lên đường đến Ba Tư tìm lão bằng hữu là Vân Suất. Thương nhân từ Ba Tư truyền tin lại rằng vua Ba Tư đã tiếp họ bằng lễ nghi cực trọng.
Tiếp theo họ đi về phía Tây, từ đó không còn tin tức gì nữa. Trong thời gian còn ở Thổ Cốc Hồn, Khấu Trọng đã đạt đến cảnh giới vô đao thắng hữu đao của võ đạo, nên tặng thanh Tỉnh Trung Nguyệt cho vua Thổ Cốc Hồn.
Người Thổ Cốc Hồn rất quý trọng thanh đao này, bèn để trong vương miếu phụng thờ, coi là dấu hiệu may mắn. Sau này Thổ Cốc Hồn bị Thổ Phiên đánh, người Thổ Phiên lấy được Tỉnh Trung Nguyệt, đã dùng kiệu vàng tám người khiêng rước về Thổ Phiên, cũng đặt vào trong vương miếu để thờ phụng.
Ai... Người ngoại quốc bất kể là vương hầu quý tộc hay là cao thủ thường nhân sợ nhất không phải là Lý Thế Dân, mà là Thiếu soái Khấu Trọng cùng với Từ Tử Lăng, cho nên cách duy nhất biểu hiện thành ý của người Thổ Phiên chính là dâng thanh bảo đao Tỉnh Trung Nguyệt nhờ Khấu Trọng mà nổi danh có một không hai khắp trong ngoài này.
Nói như thế chắc tiên sinh đã hiểu lý do vì sao hôm nay trẫm vui vẻ đến vậy.
Trong lòng Long Ưng cảm thấy kỳ lạ. Võ Chiếu dường như có một cảm tình đặc biệt một cách kỳ lạ đối với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng.
Vì khi bà nói đến hai người này thì dường như biến thành một người khác, rồi bà lại rất chú ý đến hành tung của họ, cả khi biết tin về con gái của Từ Tử Lăng với Thạch Thanh Tuyền, cũng trăm phương ngàn kế muốn gặp mặt nàng một lần cho được.
Thanh âm của Võ Chiếu tiếp tục vọng vào tai:
- Quốc lão vốn phản đối việc tiên sinh trở thành quốc khách của trẫm, cho rằng đó không hợp với lễ pháp. Ha! Bây giờ ông ta không còn dám nói câu nào nữa, ngay cả việc trẫm muốn tặng Tỉnh Trung Nguyệt cho tiên sinh, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý thôi.
Long Ưng giật nẩy cả người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!