Long Ưng nhìn về phía người con gái tóc vàng vừa đúng lúc cô cũng đang nhìn hắn chăm chú. Ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt của thiếu nữ thì bỏng cháy còn ánh mắt của Long Ưng lại đầy ma quang. Ánh mắt của thiếu nữ không địch lại được đành cụp xuống, đôi má ửng hồng càng thêm quyến rũ.
Hoành Không Mục Dã kinh ngạc:
- Lần đầu tiên bản nhân thấy Na Phù thẹn thùng trước mặt đàn ông. Ánh mắt của Long Ưng đúng là rất đặc biệt.
Long Ưng bình thản mỉm cười:
- Hiện tại tiểu đệ có địch ở khắp nơi, chỉ biết được lúc nào hay lúc đó. Ý tốt của Hoành Không huynh đành xin nhận.
Hoành Không Mục Dã ngửa mặt lên trời cười dài:
- Người phi thường luôn có chuyện phi thường.
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ. Thiếu nữ tóc vàng lui lại chỗ ngồi nhưng vẫn lén liếc nhìn Long Ưng mấy lần.
Mọi người có mặt nghe hai người nói nhỏ với nhau chỉ được một câu không đầu không cuối của Hoành Không Mục Dã nên cảm thấy hiếu kỳ, có điều không có cách nào để cho họ nói ra.
Hoành Không Mục Dã giơ kiếm lên ngang ngực.
Thanh kiếm dài chừng bốn thước rưỡi, lóe lên ánh sáng cho thấy sự sắc bén.
Long Ưng lui lại hai bước rung tay tạo ra vô số bóng thương, mũi thương phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn khiến cho như có vô số mũi thương nổ tung khiến người ta khiếp sợ. Hắn quát to:
- Mời Hoành Không huynh.
Hoành Không Mục Dã cầm kiếm trong tay lập tức như biến thành một người khác với khí thế cực cao. Chiều cao của y và Long Ưng tương đương nhau, người đứng thẳng đầy khí thế vững như núi Thái sơn nhưng lại làm cho người ta có một thứ cảm giác y rất linh động.
Trong số những người đang ngồi có rất nhiều người từ Trường An tới Lạc Dương để xem y dùng võ kết bạn. Phong thái hiện tại của Hoành Không Mục Dã đúng là bọn họ chưa bao giờ được chiêm ngưỡng cho thấy y đã gặp kỳ phùng địch thủ, gặp phải kình địch khiến cho y dốc hết sức để đối phó, làm cho y cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Hoành Không Mục Dã nói:
- Thứ cho bản nhân không khách khí.
Nói xong câu đó, thanh kiếm trong tay y chợt hóa thành một cái bóng rồi như tia chớp bay theo bộ pháp như bão tố của mình mà xông vào trong bóng thương sắc bén của Long Ưng.
Những người có mặt ở đây cho dù cao minh như Dịch Thiên Nam thì cũng không nhìn thấy rõ lắm động tác của y từ giơ kiếm ngang ngực tới lúc chém xuống như thế nào. Họ chỉ cảm thấy nó hết sức tự nhiên và không hề có động tác dư thừa.
Đây mới là công phu thực sự của Hoành Không Mục Dã.
Thái Bình công chúa và tiểu Ma Nữ đều cảm thấy lo lắng. Bóng thương biến mất chỉ còn lại một cây trường thương lao lên từ phía dưới va chạm chính xác với mũi kiếm phát ra một tiếng động khiến cho người ta giật mình.
Cả hai cùng lùi lại ba bước để hóa giải kình lực của đối phương.
Hoành Không Mục Dã chỉ trường kiếm về phía Long Ưng quát:
- Trong năm năm qua, chưa có một ai chắn được một đòn dốc toàn lực của bổn nhân.
Long Ưng chuyển thương vào tay trái rồi đưa ra sau cười nói:
- Do thời gian tiểu đệ xuất hiện còn ít. Có điều từ trước tới nay cũng chưa nhìn thấy một thứ kiếm pháp nhanh, độc và chuẩn như vậy. Chiêu thứ hai.
Hoành Không Mục Dã bước một bước sang ngang đồng thời sử dụng kiếm khí. Nhiệt độ không khí xung quanh lập tức giảm xuống. Khi y tiếp tục đặt một chân nữa xuống, mặt đất có cảm giác lay động rất lạ.
Long Ưng cũng giậm chân tại chỗ.
Khác với những trận chiến đấu trước bây giờ là luận võ chữ không phải quyết chiến sinh tử. Ma công của hắn bị hạn chế ở một mức độ nhất định nhưng lại mang tới cho hắn một thứ cảm giác mới mẻ và thử nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!